← Quay lại trang sách

Chương 827 Hồn Hài đại đế, Trảm Tiên Phi Đao (1)

Huyết sắc khô lâu tựa hồ cảm nhận được cái gì, lại ngẩng đầu nhìn xung quanh, Khương Trường Sinh thu hồi ánh mắt, rời xa huyết sắc khô lâu.

- Đây là vật gì, nghiệp lực thật kinh người.

Khương Trường Sinh nhíu mày, nghiệp lực của đối phương để hắn ở Côn Lôn giới đều có thể cảm nhận được, hắn lần đầu tiên cảm nhận được nghiệp lực khổng lồ như thế.

Nghiệp lực, liên quan đến đủ loại, chủ yếu nhất chính là sát lục, sát lục càng nhiều, nghiệp lực càng nặng, nghiệp lực vô hình vô sắc, nhưng xác thực tồn tại, ngay cả Khương Trường Sinh cũng có nghiệp lực, bất quá tín đồ của hắn quá nhiều, cho nên có thể trấn áp nghiệp lực.

Người này chém giết bao nhiêu sinh linh?

Khương Trường Sinh cảnh giác huyết sắc khô lâu cùng hư không cự thú thần bí, nếu như đối phương chạy đến phía Côn Lôn giới, vậy sẽ để cho đối phương có đi không về.

Hư không cự thú dưới chân huyết sắc khô lâu cũng không có yếu bao nhiêu, hai bên đều là Nguyên Đạo Võ Tôn, mà lại không phải Nguyên Đạo Võ Tôn bình thường, chín mươi vạn ức giá trị hương hỏa, tuyệt đối là tồn tại đỉnh tiêm trong Nguyên Đạo Võ Tôn.

Phía trên thiên hà, Tử Hoàn thần quân đang nhìn nhóm thiên kiêu Thường tộc tu hành khí vận trận pháp, trận pháp này truyền đến từ Thiên Đình, có thể thao túng khí vận Thiên Đình, có trợ giúp các nàng sau này chiến đấu, mặc dù hiện tại Côn Lôn giới không có ngoại địch, nhưng sau này tất nhiên sẽ có.

Tử Hoàn thần quân cảm nhận được cái gì, ngẩng đầu nhìn lại, thiên ngoại một mảnh đen kịt, không có cái gì, rất đè nén.

Lúc này, Thường Nhạc Càn bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh nàng, trầm giọng nói:

- Để tất cả mọi người đề phòng.

Tử Hoàn thần quân nghe xong sắc mặt biến hóa, lúc này quát:

- Thường quân, bày trận.

Làm việc cho Thiên đình, tự nhiên không thể dùng tộc làm danh, bởi vì các nàng đều rõ ràng, nhân số thiên ngoại thủ hộ quân sẽ càng ngày càng nhiều, sau này tuyệt không phải chỉ có Thường tộc.

Người Thường tộc đang luyện trận dồn dập xuất ra thần binh, trận địa sẵn sàng đón quân địch, có một trăm vị binh sĩ Thường tộc bay đến các phía khác biệt, phụ trách truyền quân lệnh, càng ngày càng nhiều người Thường tộc tiến vào trạng thái tác chiến, những thiên tài Thường tộc đang bế quan cũng liên tục xuất quan.

Tử Hoàn thần quân thấp giọng hỏi:

- Phụ thân, số lượng địch nhân bao nhiêu?

Thường Nhạc Càn chăm chú nhìn hắc ám hư không, nói:

- Không rõ.

Hai chữ này để tâm Tử Hoàn thần quân chìm vào đáy cốc, phụ thân nàng là cường giả bực nào, ngay cả hắn đều không cách nào thấy rõ tình hình của địch nhân, đối phương cách Côn Lôn giới có bao xa?

Xa như vậy đã làm cho lòng nàng run sợ.

Không chỉ Tử Hoàn thần quân đang nghĩ loạn, người Thường tộc cũng đang khẩn trương, thân ở Huyền Hoàng Đại Thiên Địa, võ giả đều có cảm giác hoảng sợ đối với Hư Không Vô Tận, bọn hắn cơ hồ đều nghe nói đủ loại truyền thuyết đáng sợ của Hư Không Vô Tận mà lớn lên.

Không khí ngột ngạt, tất cả mọi người căng cứng tinh thần.

Rất lâu.

Tử Hoàn thần quân ngửa đầu, nàng nhìn chằm chằm rất lâu, vừa vô ý thức chớp mắt, kết quả lần nữa mở mắt ra, sắc mặt nàng kịch biến.

Thường Nhạc Càn trừng to mắt, mặt lộ vẻ hoảng sợ.

Hết thảy người Thường tộc đều bị hù dọa, chỉ thấy trong bóng tối xuất hiện lửa xanh bàng bạc, cấp tốc khuếch tán, còn bao la hơn Thiên Hà, trong thanh diễm vô biên như đại dương mênh mông có sau cái cánh to lớn đang lay động, ở giữa sáu cánh là một dáng người khủng bố, vô cùng to lớn, rung động lòng người.

- Đó là cái gì?

Một đệ tử Thường tộc ngửa đầu, nói một mình.

Một cỗ uy áp rét lạnh khó có thể tưởng tượng bao phủ tất cả mọi người, giống như đang đối mặt với thứ đáng sợ nhất trên đời.

Thường Nhạc Càn bỗng nhiên suy nghĩ cái gì, con người phóng to, hắn run giọng nói:

- Chẳng lẽ là... Không có khả năng! Đó không phải là truyền thuyết hư cấu.

Đúng lúc này.

Một vệt kim quang vạch phá hắc ám hư không, bay qua từ trên đầu người Thường tộc, cấp tốc tiến vào thanh diễm thao thiên vô tận, thanh diễm bị cuốn đi, thân ảnh sáu cánh đáng sợ kia cũng theo đó tan biến.

Cỗ uy áp đáng sợ kia đi theo tan biến, khiến cho người Thường tộc trên Thiên Hà có loại theo cảm giác được kéo trở về từ trong tử vong thâm uyên, như trút được gánh nặng.

Đạo Tổ ra tay rồi.

Bọn hắn vĩnh viễn quên không được đạo kim quang kia, lúc trước Đạo Tổ dùng tuyệt học này tru diệt Bộ Thiên Tôn, tru diệt đầu nguồn Thiên Hà.

Trong hư không, Lục Dực cự thú bị xuyên thủng thân thể, đang vặn vẹo, im ắng gào thét, Lục Dực lay động.

Phía trên nó, huyết sắc khô lâu bị đánh vỡ, nhưng xương vỡ bay ra cấp tốc tụ tập, một lần nữa ngưng tụ thành hình người.

Phía dưới xương lông mày dấy lên hai đoàn thanh diễm, đi theo đưa tay, khoát đao nắm răng cá mập cấp tốc bay vào trong tay nó, tay phải nó cầm đao, chém đến phương hướng kim quang phóng tới.

Một đao quét ngang, huyết quang chợt hiện, một đạo huyết sắc đao mang chém ngang, muốn khổng lồ hơn xa Lục Dực cự thú, nhưng vạch đến một nửa, đột nhiên tiêu tán, giống như bị bình chướng vô hình triệt tiêu.

Huyết sắc khô lâu ngẩng đầu, tựa hồ có chút kinh ngạc.

Trong bóng tối phía trước bỗng nhiên xuất hiện hào quang bảy màu, một thần tọa nguy nga, bá khí xuất hiện, trên thần tọa có một đạo thân ảnh đang ngồi, đạo bào phiêu động, tử lăng, một vầng mặt trời trôi nổi trên vai phải hắn, hào quang vạn trượng, che đậy khuôn mặt hắn.

Huyết sắc khô lâu rơi vào trên Lục Dực cự thú, thân thể nghiêng về phía trước rõ ràng đang đánh giá Khương Trường Sinh.

- Ngươi là thần thánh phương nào?

Huyết sắc khô lâu phát ra một tiếng âm lãnh, không phân rõ nam nữ.

Khương Trường Sinh ngồi trên Đại Đạo Càn Nguyên Thần Tọa mở lời:

- Chớ có tới gần.

Huyết sắc khô lâu nâng lên khoát đao răng cá mập, đao chỉ Khương Trường Sinh, hai bên cách nhau rất xa, nhưng đối với bọn hắn mà nói, khoảng cách này không coi là cái gì.

- Chớ có tới gần? Thật cuồng vọng, từ xưa đến nay, phàm là thiên địa bị bản đế gặp phải, đều phải chết, ngươi rất không may, ngươi cũng phải chết!