← Quay lại trang sách

Chương 832 Thần thoại tà ma, không thể đối đầu (2)

Viêm Chủ tiếp tục nói, hắn muốn bắt đầu kế hoạch.

Các trưởng lão Viêm Tộc trầm tư.

Viêm Chủ nheo mắt lại, nói:

- Nếu như Thiên Đình cũng không phải cổ thuật, mà là một loại lực lượng khác, mà Thần Võ giới lại truy tra không được bọn hắn, Thiên Đình có thể mạnh hơn Cựu Cổ giáo hay không? Cái gọi là tiên thuật có tồn tại chân thực hay không?

- Làm sao có thể, nào có tiên thuật, tay co lại thiên địa đoán chừng là ảo giác, khởi tử hồi sinh cũng là người chết cũng không phải người chết thôi, cải thiên hoán địa, lão phu một chưởng cũng có thể làm được!

Một lão giả lắc đầu cười nói.

Lời hắn nói được những người khác tán thành, dồn dập bắt đầu trêu chọc việc này.

Viêm Chủ đang muốn nói chuyện, một tên đệ tử như gió xông tới, khom lưng ôm quyền quát:

- Bẩm báo tộc trưởng, chư vị trưởng lão, việc lớn không ổn, tinh không phụ cận xuất hiện giáo đồ Cựu Cổ giáo, số lượng đang tăng trưởng.

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người động dung, tộc trưởng càng đứng dậy, tan biến tại chỗ.

Viêm Chủ sáng mắt lên, âm thầm hưng phấn.

Nếu như Cựu Cổ giáo có thể cho Viêm Chủ áp lực, Đạo Tổ lại ra tay, chẳng phải có thể đi vào lòng người Viêm Tộc?

Hắn lúc này trở về, chuẩn bị tiến vào Thần Du đại thiên địa dò hỏi Đạo Tổ.

Thần Du đại thiên địa, Tam Thập Tam Trọng Thiên, trước Tử Tiêu cung. Viêm Chủ quỳ gối trước cổng chính, cái trán dán trên mặt đất, trong lòng thấp thỏm.

Tư thái của hắn tầm thường hơn xa so với trước đó, chỉ vì hắn còn chưa hoàn thành nhiệm vụ lại đưa ra yêu cầu, khiến cho trong lòng hắn thấp thỏm, sợ Đạo Tổ thất vọng về mình, đồng thời hắn cũng sợ Đạo Tổ làm không được.

- Viêm Tộc và ta không có quan hệ, càng không có quan hệ với Thiên Đình, với Côn Lôn giới, ngươi cũng không phải người củ Thiên Đình.

Tiếng nói của Đạo Tổ truyền ra từ bên trong Tử Tiêu cung, khiến cho tâm Viêm Chủ chìm vào đáy cốc, nhưng câu nói kế tiếp làm hắn kinh hỉ.

- Bất quá Viêm Tộc gặp phải dị số tập kích, thật không phải mệnh số, ta cũng có thể trợ giúp một hai, nếu Viêm Tộc đánh không lại Cựu Cổ giáo, ngươi cứ ở trong lòng kêu gọi ta, tâm thành thì linh, nhớ kỹ, nhất định phải là trong lúc nguy cấp.

Ngữ khí Đạo Tổ đạm mạc, nghe không ra mảy may tình cảm.

Viêm Chủ mừng như điên, bái tạ Đạo Tổ.

Đợi Đạo Tổ không có chỉ thị gì khác, hắn cung kính rời đi.

Trong hiện thực.

Khương Trường Sinh ngồi bên trên Đại Đạo Càn Nguyên Thần Tọa mở mắt, cảm thụ Luân Hồi ấn ký của Viêm Chủ, xác định khoảng cách.

Vừa hay thử một chút Trảm Tiên Phi Đao.

Nếu thi triển Đại Nghệ Tru Thế tiên pháp, có lẽ sẽ bị Thần Võ giới biết được được, nhưng Trảm Tiên Phi Đao chính là sát phạt chí bảo, phẩm giai cao hơn Xạ Nhật thần cung, tốc độ càng siêu tuyệt, mặc dù thất bại, hắn cũng có thể triệu hồi pháp bảo.

Khương Trường Sinh bị Viêm Chủ cắt ngang trạng thái tu luyện, không khỏi đưa ánh mắt nhìn về phía nhân gian.

Thời gian đã đi tới Thừa Thiên năm năm mươi ba, Thiên Cảnh vẫn ở vào con đường chinh chiến xưng bá, sơn thần, thổ địa phân bố tại các nơi thiên hạ cũng đã thành thói quen thần chức của mình, thiên hạ thương sinh cũng bắt đầu tiếp nhận tiên thần tồn tại, nhưng mặc dù như thế, cũng không phải tất cả mọi người tin Tiên đạo, càng nhiều người cảm thấy tiên thần đều là võ giả mạnh mẽ thôi.

Nhìn chúng sinh Côn Lôn giới, Khương Trường Sinh suy nghĩ đạo giới của mình.

Từ lần trước thai nghén ra sinh linh có linh trí, Đạo Giới cũng không có nghênh đón sinh mệnh đại bạo phát, vẫn như cũ yên lặng, nhưng không gian Đạo Giới lại khuếch trương vô tự, trước mắt Đạo Giới đối với Khương Trường Sinh mà nói, vẫn là địa phương chứa đựng thiên địa linh khí, có thể làm cho pháp lực của hắn liên tục không ngừng.

Khi Khương Trường Sinh đang xem xét hai giới, Viêm Chủ tại Huyền Hoàng Đại Thiên Địa phía xa được tộc trưởng gọi đến.

Lần này cũng không phải trong hành lang tộc trưởng, mà là bên trên Truyền Võ điện Viêm Tộc, đại điện vàng son lộng lẫy, đại khí bàng bạc, khi Viêm Chủ đi đến, đã có ngàn vị cường giả Viêm Tộc đang chờ, liên tục không ngừng có người đến.

Viêm Chủ đi đến chỗ đứng của mình, an tĩnh nghe.

- Đại trưởng lão đã đại chiến cùng tà ma Cựu Cổ giáo, nhưng này tà ma quá mạnh.

- Cựu Cổ giáo thật lợi hại như vậy? Chẳng lẽ là vị cường giả vạn cổ chống lại Võ Chủ kia đến?

- Làm sao có thể, nếu thật là vị vạn cổ cường giả kia đến, chúng ta đã bị san bằng, nghe nói vị tà ma kia tự xưng đà chủ Cựu Cổ giáo.

- Một phương đà chủ đã mạnh mẽ như thế?

- Sợ cái gì? Viêm Tộc không e ngại bất kỳ cường địch nào.

Viêm Chủ nghe, cau mày.

Tình huống của kẻ địch so mạnh hơn bên trong tưởng tượng của hắn, vừa mới qua đi bao lâu, không đến nửa ngày, Viêm Tộc đã ăn một trận bại, một khi các trưởng lão ra ngoài đại chiến lui về thiên địa, Viêm Tộc liền phiền toái.

Hắn đang do dự muốn hiện tại liền gọi Đạo Tổ đến hay không, dù sao Đạo Tổ ở Hư Không Vô Tận, mạnh như hắn trở về từ rìa Huyền Hoàng Đại Thiên Địa cũng dùng thời gian rất lâu, bên trong quá trình còn lợi dụng truyền tống trận các phương tinh vực.

Nhưng Đạo Tổ nói nhất định phải là trong lúc nguy cấp.

Một phần vạn Đạo Tổ tới, Cựu Cổ giáo rút lui, vậy thì lúng túng.

Đang lúc nhóm tinh nhuệ Viêm Tộc đang nghị luận, chân trời bay tới một đạo thân ảnh, cấp tốc bay vào trong điện, tất cả mọi người định thần nhìn lại, một lão giả rơi xuống đất, đi tới phía trước lảo đảo hai bước, sau đó té ngã trên đất, hắn máu me khắp người, chật vật đến cực điểm.

Hắn chật vật nâng tay phải lên, vươn đến hướng tộc trưởng ngồi bên trên thủ tọa, run giọng nói:

- Tộc trưởng không thể đối đầu không thể đối đầu!

Lời vừa nói ra, đại điện xôn xao.

Đại trưởng lão vậy mà bại, hơn nữa còn nói như vậy.

Sắc mặt tộc trưởng Viêm Tộc vô cùng khó coi, hắn đứng dậy, đang muốn mở miệng, ánh mắt của hắn bỗng nhiên nhìn về phía ngoài điện, tất cả mọi người đi theo quay đầu nhìn lại, bao gồm cả Viêm Chủ ở bên trong. Chỉ thấy chân trời ngoài điện bị xé rách ra một lỗ hổng lớn màu đen, sấm sét vang dội, kinh dị đáng sợ.