Chương 833 Thay trời hành đạo, một đao tinh không (1)
Nhìn lỗ hổng lớn màu đen ở chân trời, trái tim tất cả mọi người Viêm tộc đều căng cứng, sợ hãi khó tả bao phủ trong lòng bọn hắn.
- Binh sĩ viêm tộc, bảo vệ thiên địa.
Tộc trưởng Viêm tộc cao giọng quát, lúc này tan biến trước ghế ngồi, các đệ tử Viêm tộc trong điện dồn dập lao ra, bao gồm cả Viêm Chủ ở bên trong, chỉ lưu lại một người là Đại trưởng lão đang chữa thương.
Phía trên bầu trời, trong lỗ hổng màu đen đang có sấm chớp rền vang có lần lượt từng bóng người bay ra, bọn hắn thân mặc áo bào trắng, trên áo bào trên in phù văn thần bí, có chữ viết có đồ án, từng sợi khí xám quỷ dị vờn quanh người bọn hắn, từng người khí thế bất phàm.
Cầm đầu là một nam tử khôi ngô, thân thể cường tráng chống đại bào phồng cả lên, mái tóc dài của hắn như cỏ khô, theo gió phất phới, khuôn mặt như gấu, râu ria trên mặt cực kỳ rậm rạp, hai mắt bốc lên hung quang, nắm trong tay một cây trượng gỗ.
Mộc trượng chính là một cây bạch mộc, nhìn từ đằng xa, như xương trắng, đỉnh giống móng vuốt.
Nam tử khôi ngô hít sâu một hơi, mặt lộ vẻ vẻ hưởng thụ, tham lam cười nói:
- Khí tức thiên địa này thật là đẹp tốt, đáng tiếc, thuộc về võ đạo đáng chết.
Hắn vừa nói, một bên bay về phía trước, giáo đồ Cựu Cổ giáo khác theo sát phía sau, trùng trùng điệp điệp.
Chân trời phía trước xuất hiện từng ánh lửa, cấp tốc bùng cháy biến lớn nối liền cùng một chỗ, hình thành biển lửa thao thiên, che khuất bầu trời, thế không thể đỡ cuốn tới, trong biển lửa là từng người từng người cường giả Viêm tộc.
Nam tử khôi ngô quay đầu nhìn lại, phát hiện thiên địa phía sau cũng có số lượng lớn võ giả Viêm tộc chạy đến, bọn hắn đã bị bao vây, bất quá bọn hắn cũng không hoảng, thậm chí hết sức phấn khởi.
Cùng Thần Phạt quân đối chiến để bọn hắn chịu nhiều đau khổ, bất quá đối phó những thế gia vọng tộc này, bọn hắn rất nhẹ nhàng, thậm chí hưởng thụ.
Bọn hắn cũng không dám chọn chiến Vạn Cổ Cự Đầu, chọn đều là thế gia vọng tộc tam lưu.
- Cảm thụ lực lượng cổ thuật đi.
Nam tử khôi ngô giơ cao mộc trượng, một thân khí xám bùng nổ, hình thành gió lốc diệt thế, cuốn lên đầy trời, vô số lôi điện xen lẫn lay động đất trời.
Cơ hồ khoát tay, thiên địa rung mạnh.
Viêm Chủ ở phương xa rõ ràng cảm nhận được quy tắc thiên địa bị rung chuyển, hắn âm thẩm kinh hãi, cái này là lực lượng cổ thuật?
Hắn không còn dám lưỡng lự, bắt đầu ở trong lòng kêu gọi tên Đạo Tổ. Xem điệu bộ này, Viêm tộc nguy cơ sớm tối, hắn đã không lo được khả năng xuất hiện xấu hổ, tộc nhân quan trọng nhất.
Gió lốc hô khiếu thiên địa, mây đen cuồn cuộn, làm cho cả thiên địa ngầm hạ xuống.
Một tiếng long ngâm vang lên, chỉ thấy mặt đất nứt ra, từng đầu Hỏa Long lớn như dãy núi phá đất bay lên, quần long giương nanh múa vuốt lao thẳng tới giáo chúng Cựu Cổ giáo.
Nam tử khôi ngô cười khẩy, một trượng quét tới, gió lốc khủng bố quét ngang mà đi, dùng hắn làm trung tâm, vờn quanh quét qua, tốc độ cực nhanh, hủy thiên diệt địa, thổi tan từng đầu Hỏa Long khổng lồ.
Một đạo ánh lửa cực tốc đánh tới, bá đạo vô song, cường thế đánh tan gió lốc, sóng gió bao phủ bát phương thiên địa.
Keng!
Nam tử khôi ngô dùng mộc trượng ngăn lưỡi đao lại, chỉ thấy tộc trưởng Viêm tộc xuất hiện ở trước mặt hắn, tay nắm một thanh đại đao, lưỡi đao nóng bỏng đỏ hồng, giống như mới lấy ra từ bên trong lò luyện.
Bốn mắt nhìn nhau, hai trong mắt người đều là sát ý.
Bên trong Tử Tiêu cung, Khương Trường Sinh mở mắt, một đạo sáng chói ánh sáng lấp lánh trong mắt của hắn, hắn đang thi triển Thiên Địa Vô Cực Nhãn, khóa chặt phương hướng Viêm Chủ.
Hắn chậm rãi cầm lấy Hồng hồ lô, mở ra miệng bình, một tia sáng trắng cấp tốc bắn ra, vừa mới bay ra miệng hồ lô liền biến mất.
Phía trên thiên hà, Thường Nhạc Càn đang tĩnh tọa luyện công mơ hồ cảm giác được cái gì, vô ý thức trợn mắt đi nhìn, cũng không nhìn thấy bất kỳ vật gì, hắn còn tưởng rằng là thần kinh của mình quá căng cứng.
Từ khi Hồn Hài đại đế tập kích Côn Lôn giới, người Thường tộc đều kìm nén một cỗ năng lực, mong muốn chứng minh mình.
Mọi thứ đều muốn Đạo Tổ tự mình ra tay, lộ ra bọn hắn vô dụng, thân là thiên cổ thế gia vọng tộc, bọn hắn có ngạo khí của mình, đúng là như thế, đấu chí bọn hắn luyện công vượt qua bất kỳ một thời khắc nào trước kia.
- Một đao này, võ đạo, cổ thuật có không người có thể tiếp được?
Khương Trường Sinh ngước nhìn thiên ngoại, tự lẩm bẩm.
Bạch Long trong góc lật người một, đổi một tư thế càng thoải mái hơn đi ngủ, bây giờ khí tức của nó càng ngày càng mạnh mẽ, nó tựa hồ dần dần lĩnh ngộ ra phương thức đi ngủ cũng có thể mạnh lên.
Âm ẩm.
Biển mây trên bầu trời kịch liệt cuồn cuộn, mặt đất vỡ nát, một ngọn núi cao hóa thành tro bụi, mặt đất nứt ra, cấp tốc khuếch trương, hình thành từng đầu Thâm Uyên đan xen, sâu không thấy đáy.
Mấy trăm thân ảnh liệt diễm vây công nam tử khôi ngô, tật cả đều là cường giả đỉnh cao của Viêm tộc, tộc trưởng Viêm tộc cũng ở trong đó.
Nam tử khôi ngô đứng ngạo nghễ trên bầu trời, cẩm trong tay gậy gỗ, không ngừng vung vẩy, phù văn thần bí bên trên áo bào không ngừng dẩn hiện ra hư ảnh, sau lưng hắn xuất hiện lại biến mất, hắn dùng cổ thuật thao túng Thiên Địa chi lực, độc chiến quần hùng.
Gió lốc gào thét, lôi điện lấp lánh, càng có hàn khí tới gần cường giả Viêm tộc.
Tộc trưởng Viêm tộc máu me khắp người, bị một tia chớp bổ rơi xuống, Ngay sau đó, mặt đất toát ra một gai gỗ to lớn, đâm xuyên thân thể hắn, nhưng thân thể hắn thật sự quá mạnh mẽ, mặc dù bị xuyên thủng lồng ngực, hắn cũng không có chết đi, mà cấp tốc thoát khỏi.
Hai tay Viêm Chủ lượn lờ lấy liệt diễm, đang chiến đấu cùng hai tên giáo đồ Cựu Cổ giáo, ba người đều là tồn tại Thiên Nguyên Cực đỉnh phong Võ, chỉ thiếu chút nữa đã bước vào cảnh giới Chí Hư Triệt Võ, dựa vào Địa Nguyên thần quyết, Viêm Chủ chiếm thượng phong, nhưng không thể hạ gục cùng thoát khỏi hai người.
Phương xa, giáo đồ Cựu Cổ giáo khác bị những cường giả khác Viêm tộc kiềm chế, nhưng tình thế không thể lạc quan.
- Liệt diễm của các ngươi so với vị Vô Lượng Thần Tăng kia thì vẫn kém xa.
Nam tử khôi ngô ngạo nghễ cười nói, hắn giơ cao mộc trượng, mộc trượng bỗng nhiên bắn ra hắc quang, hóa thành vô số chùm sáng màu đen giết đến bát phương thiên địa.