Chương 840 Đến từ Tiên đạo, Đại Đế hi vọng (2)
Ta không có quan hệ gì với hắn, ta thậm chí không quan hệ gì với võ đạo, võ đạo xem ta là địch, nhưng đây là tranh đấu đạo thống, ta chẳng qua dùng góc độ người đứng xem quan sát trí nhớ của ngươi.
- Ngươi đến từ Cựu Cổ giáo?
Nhắc đến thăm dò trí nhớ, nàng liền nghĩ đến Cựu Cổ giáo.
- Ta đến từ Tiên đạo, đạo thống càng thêm cổ lão hơn võ đạo, cổ thuật, võ đạo, cổ thuật làm không được, ta chưa hẳn làm không được, nếu ngươi chịu quay đầu, ta chưa hẳn không thể giúp ngươi quay về hình dáng trước kia.
Ngữ khí Khương Trường Sinh bình tĩnh đến cực điểm, giống như đang nói một chuyện không quan hệ gì với mình.
Hồn Hài đại đế châm chọc nói:
- Ngươi muốn dựa vào hứa hẹn như vậy để cho ta hiệu lực vì ngươi. gươi nghĩ ta vô tri, hay quá mức tự tin?
Tiếng nói vừa ra, nàng bỗng nhiên nhìn thấy một đạo thân ảnh xuất hiện ở phía trước.
Chính là Đạo Tâm thần chỉ.
Chân phải Đạo Tâm thần chỉ hơi động, quanh người bắn ra cường quang đáng sợ, một cỗ khí tức khủng bố khó có thể tưởng tượng như lũ quét cuốn tới, hỏa diễm trong mắt Hồn Hài đại đế chập chờn, trong lòng kinh hãi.
Một giây sau, đạo tâm thần chỉ đột nhiên biến mất, cũng không có thi triển ra Thiên Địa Câu Diệt, chẳng qua chỉ hù dọa Hồn Hài đại đế.
- Vừa rồi, ngươi cảm thấy người thật có thể bảo trì bất tử? Nếu như ta có thể làm cho bất tử nhân như ngươi chết đi, ta cũng có thể để ngươi thoát khỏi lực lượng bất tử?
Giọng Khương Trường Sinh lần nữa vang lên, lần này, Hồn Hài đại đế không cách nào lại bảo trì trấn định.
Nàng lần đầu tiên đối mặt lực lượng như thế, nàng sống bao nhiêu năm, gặp được bao nhiêu cường giả, chưa bao giờ gặp được lực lượng để cho nàng sợ hãi như thế.
Cảm giác vừa rồi là hoảng sợ đối với tử vong mà nàng đã quên?
Trong lòng của nàng dấy lên một tia hi vọng, nàng run giọng hỏi:
- Chỉ cần ta hiệu lực cho ngươi, ngươi sẽ nguyện ý giúp ta?
- Không, vì ta làm việc, chẳng qua là thu hoạch được chìa khoá mở ra hi vọng, nếu muốn quay về thành người, ngươi phải chuộc tội, người từng giết bao nhiêu sinh linh vô tội, phải lại cứu bao nhiêu vô tội sinh linh, đợi công đức ngươi triệt tiêu sát nghiệp, tự sẽ thành người, ngày sau có lẽ còn có thể trở thành tiên.
Khương Trường Sinh trả lời cũng không có để Hồn Hài đại đế thất vọng hoặc tức giận, ngược lại kinh hỉ.
Trước khi nghe nói lời này, nàng coi là Khương Trường Sinh giống như Bỉ Ngạn thiên tôn, đều nói năng bậy bạ, người đại nghĩa đạo đức dối trá, nhưng Khương Trường Sinh lại muốn nàng hao phí vô số năm đi chuộc tội, điều này ngược lại để cho nàng cảm thấy có hi vọng.
Quay về thành người vốn hư vô mờ mịt, nếu cơ hội xuất hiện trước mắt nàng, nàng không dám tin, nếu cơ hội này cần vượt gặp trắc trở cùng gian nan, nàng mới phát giác được chân thực.
Qua một hồi, Hồn Hài đại đế hít sâu một hơi, hỏi:
- Ngươi muốn ta làm cái gì?
Khương Trường Sinh không có giấu diếm, nói ra thân phận của Khương Thiện cùng nhu cầu.
Hồn Hài đại đế kinh ngạc hỏi:
- Vạn Cổ Sát Tinh thiên sinh chí tà, vì sao ngài muốn trợ giúp hắn?
Xưng hô của nàng với Khương Trường Sinh đã thay đổi.
- Sát lục vốn là lưỡi kiếm hai, vì bảo vệ mình người giết địch có thể là anh hùng, nhưng ở trong mắt kẻ địch, anh hùng là tà ma, Vạn Cổ Sát Tinh cho dù chết, cũng sẽ một lần nữa đầu thai trưởng thành, vĩnh viễn không có điểm dừng, so với việc để Vạn Cổ Sát Tinh và nhân tộc lâm vào nội đấu sát lục vĩnh viễn, không bằng trợ giúp Vạn Cổ Sát Tinh nắm giữ sát tính, trở thành anh hùng của chúng sinh, ta tin tưởng, bên ngoài sinh linh, tất tồn tại lực lượng không phải sinh linh.
Lời Khương Trường Sinh để Hồn Hài đại đế trầm mặc, nàng vẫn lần đầu tiên nghe được quan điểm như thế.
Dưới cái nhìn của nàng, Vạn Cổ Sát Tinh giống mình, đều là tồn tại chí tà chí ác, vĩnh viễn không thể đứng dậy, mấu chốt nhất là, loại tồn tại như các nàng còn không thể tiêu vong, chưa chắc không phải là một loại nguyền rủa, một loại tuyệt vọng.
Trầm mặc trọn vẹn mấy ngày, nàng cuối cùng mở miệng đáp ứng.
Khương Trường Sinh chưa trả lời nàng, mà là để một vệt sáng từ trên trời giáng xuống, chui vào bên trong hài cốt của nàng, nàng kinh ngạc phát hiện cỗ lực lượng này vậy mà có thể chống cự bất tử lực lượng, khắc ở bên trong xương cốt của nàng.
Nàng hiểu rõ đối phương không có hoàn toàn tín nhiệm nàng.
Khương Trường Sinh phóng xuất Hồn Hài đại đế, một cỗ sát khí đáng sợ bừng tỉnh Bạch Kỳ, Bạch Long, hai yêu ngẩng đầu nhìn lại, thấy Hồn Hài đại đế, trong lòng lắc một cái.
Hồn Hài đại đế chậm rãi ngẩng đầu, nàng duy trì tư thái xếp bằng, lộ ra rất tầm thường khi đối mặt với Khương Trường Sinh ngồi trên Đại Đạo Càn Nguyên Thần Tọa.
Khoảng cách gần đối mặt Khương Trường Sinh, nàng vẫn không nhìn thấu hình dáng đối phương, cái này khiến nàng âm thầm kinh hãi.
Tiên đạo.
Hồn Hài đại đế yên lặng, không biết nên nói cái gì.
Lúc này, Khương Thiện đi vào Tử Tiêu cung, rất khẩn trương, khi hắn thấy Hồn Hài đại đế, hắn ngẩn người, đây là vật gì?
- Thiện Nhi, phụ hoàng ngươi đã nói cho ngươi sắp đi chỗ nào, ngươi theo nàng đi đi.
Khương Trường Sinh nhìn chằm chằm Khương Thiện nói, ba sợi tóc vô thanh vô tức chui vào bên trong tóc của Khương Thiện.
Khương Thiện hít sâu một hơi, gật đầu nói:
- Tôn nhi hiểu rõ, tôn nhi nhất định sẽ không để cho ngài thất vọng, nhất định sẽ khắc phục bản tính.
Khương Trường Sinh phất tay, đưa Hồn Hài đại đế, Khương Thiện ra ngoài.
Hai người chỉ cảm thấy con mắt thoáng qua, lần nữa mở mắt, đã đi vào hư không tối tăm. Khương Thiện vội vàng hướng Hồn Hài đại đế hành lễ, nói:
- Khương Thiện bái kiến tiền bối, về sau làm phiền tiền bối.
- Làm phiền?
Hồn Hài đại đế hết sức khó chịu, nàng đã thật lâu không có nghe được có người nói chuyện dạng này với nàng.
Bất quá nàng mặc dù đáp ứng Đạo Tổ, nhưng bản tính khó dời, không có khả năng cho Khương Thiện sắc mặt tốt.
- Theo bản đế đi thôi.
Hồn Hài đại đế quay người, huyết khí sục sôi bùng nổ, bao vây Khương Thiện cùng nhau bay về phía sâu trong hư không.
Bị huyết khí âm lãnh quấn quanh, Khương Thiện không chỉ không sợ, ngược lại lộ ra vẻ mặt mê muội.