← Quay lại trang sách

Chương 841 Phục sinh chi kiếp, thần phôi đột kích (1)

Khương Thiện rời đi cũng không có công khai tại Thiên Đình, thân phận Vạn Cổ Sát Tinh của hắn một mực là cơ mật của Thiên Đình, chỉ có số ít người biết được.

Khương Trường Sinh tiếp tục tu luyện, hắn có thể làm vì Khương Thiện đã làm, còn lại thì dựa vào tiểu tử này.

Trong thời gian dài về sau, không có người quấy rầy Khương Trường Sinh.

Võ giả Viêm tộc bên trong Thần Du đại thiên địa càng ngày càng nhiều, phần lớn đều là thế hệ trẻ tuổi, bất quá tín đồ Thần Du đại thiên địa nhiều vô số kể, bọn hắn đến cũng không có dẫn tới bọt nước.

Thời gian cực nhanh.

Vô Tận Hải Dương, Thiên Hàng sơn.

Diệp Chiến đang tĩnh toạ trong động, cửa hang có một tên lão giả do bẩn đứng đấy, đang xem hắn luyện công.

- Đừng đợi, cho dù ta đáp ứng ngươi, ngươi mong muốn cũng không chiếm được, bởi vì quá xa.

Diệp Chiến một bên vận công, một bên nói.

Lão giả do bẩn hỏi:

- Vì sao, chẳng lẽ ngươi không có năng lực trở lại thượng giới?

Hắn mặc dù biết được thiên địa trở nên to lớn, nhưng cũng không biết Đạo Tổ giới Côn Lôn đưa đến bên trong Hư Không Vô Tận, hắn vẫn coi là người thượng giới có thể phi thăng trở lại thượng giới.

- Xác thực không có.

Diệp Chiến thuận miệng trả lời, Vãng Sinh tộc muốn phục sinh người chết của Diệp tộc, dù sao người cảnh giới trác tuyệt mặc dù bỏ mình, thân thể bất diệt, chỉ cần tìm được mộ địa Diệp tộc, có thể tìm được số lượng lớn thi thể cường giả, lão giả do bẩn còn hứa hẹn, một khi những người này phục sinh, liền giúp hắn báo thù.

Mới đầu, Diệp Chiến động tâm qua, nhưng nghe Diệp tộc lão tổ tốn sức miệng lưỡi thuyết phục, lại thêm hắn tìm hiểu về Vãng Sinh tộc bên trong Thần Du đại thiên địa, hắn cảm thấy không thể tin tộc này.

Lão giả do bẩn yên lặng, không có cam lòng.

Vãng Sinh tộc đều là Võ Đế, tự có một phen hùng tâm, vốn là muốn cuốn khắp thiên hạ, xưng bá thiên địa, làm sao Đạo Tổ hoành không xuất thế dùng để bọn hắn nghẹn họng nhìn trân trối, tốc độ nhanh thống trị thiên hạ, kiến lập Thiên đình.

Bọn hắn không có khả năng lật đổ Thiên Đình thống trị, cho nên đem tầm mắt thả vào thượng giới.

Chỉ cần thành lập liên hệ cùng thượng giới, mặc dù không thể xưng bá, cũng có thể chuyển sang xưng bá nơi khác, làm sao thái độ của Diệp Chiến đối với bọn họ hết sức qua loa.

Lão giả dơ bẩn thở dài một tiếng, đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

Diệp Chiến bỗng nhiên nhìn về phía hắn nói:

- Các ngươi thật rõ ràng lai lịch của mình à, các ngươi xác định sự hiện hữu của các ngươi là ân đức của Thiên Đạo, mà không phải cố ý tính toán?

Nghe vậy, lão giả do bẩn nhíu mày, quay đầu nhìn về phía hắn, hỏi:

- Ngươi biết cái gì?

Diệp Chiến lắc đầu nói:

- Ta không biết, nhưng cũng không phải tất cả tồn tại đều hợp lý, nếu không làm rõ ràng địa vị của mình, hùng tâm lại lớn cũng sẽ lấy giỏ trúc mà múc nước công dã tràng, thậm chí làm giá y.

Lão giả do bẩn yên lặng.

Hắn nhìn chằm chằm Diệp Chiến, tựa hồ muốn nhìn thấu tâm Diệp Chiến, nhưng hắn thất bại.

Diệp Chiến cũng không có lại để ý hắn.

Vãng Sinh tộc, không đáng giá nhắc tới.

Nếu là tại thượng giới, thế lực dạng này, hắn đều chẳng muốn nhìn một thoáng.

Hiện tại sở dĩ còn khách khí cùng lão giả do bẩn, hắn muốn lập công. Về sau nghĩ muốn gia nhập Thiên Đình, sao không thể có nước cờ đầu? Lão giả do bẩn cuối cùng rời đi, Diệp Chiến thì tiếp tục luyện công, hắn tin tưởng cái tên này còn sẽ tới tìm hắn.

- Ta vẫn cảm thấy Phục Sinh lực lượng có khả năng ủ thành một trận võ đạo đại kiếp.

Diệp tộc lão tổ xuất hiện, xoay tròn trong không trung, chậm rãi nói.

- Ba ngàn thiên địa, phàm là Võ Đế, liền có thể thân thể trường tồn, trời biết hết thảy mộ địa cộng lại có bao nhiêu tử thi, một khi toàn bộ phục sinh, rung chuyển Thần Võ giới cũng không phải không có khả năng.

Diệp tộc lão tổ cảm khái, hắn ngược lại không gấp, ngược lại hắn đã sớm chết, còn bị nguyền rủa thành Tà Ma.

Phía trên hoang nguyên, Khương Tiển, Lâm Hạo Thiên, Bình An đang nghỉ ngơi, Khương Tiển nướng một chân thú to lớn, chất béo tư tư bốc lên ra bên ngoài, Bình An thấy chảy nước miếng.

Trên đỉnh đầu bọn họ treo một mặt trăng to lớn, như bầu trời đêm, không thấy sao trời.

Lâm Hạo Thiên cầm trong tay một tấm bản đồ, cau mày nói:

- Đây rốt cuộc là thứ gì, ta nhìn hồi lâu, xem không hiểu.

Khương Tiển nhìn không chuyển mắt, nói:

- Mặc dù ngươi nhận qua trí nhớ chiến đấu của thượng cổ Võ Đế, nhưng chúng ta bây giờ cũng không phải ở Thái Hoang, đồ vật xem không hiểu tự nhiên nhiều, giống mặt trăng trên đầu chúng ta, to lớn như thế, rồi lại cách chúng ta vô cùng xa xôi, quỷ biết bản thể của nó lớn đến bao nhiêu.

Bọn hắn là thông qua Vạn Giới môn đi vào thế giới này, cũng không phải Thiên Đình hành động, mà trong âm thầm tìm kiếm cơ duyên.

Thiên Đình đã thành lập hệ thống tiền tệ của mình, không phải Thiên Đình hành động, một mình hoặc tổ đội tiến vào Vạn Giới môn đều cần móc ra một bút phí tổn không nhỏ, cái này cũng có thể đốc xúc nhóm tiên thần càng thêm nỗ lực kiến công lập nghiệp.

- Ngươi nói, chúng ta bây giờ ở vào địa phương nào, nếu rời đi thế giới này, cần phải bao lâu mới có thể trở về đến Côn Lôn giới?

Lâm Hạo Thiên tò mò hỏi.

Khương Tiển trợn trắng mắt, tức giận nói:

- Ngươi có biết Côn Lôn giới ở nơi nào?

Lâm Hạo Thiên cảm khái nói:

- Đúng vậy, Côn Lôn giới ở nơi nào, chúng ta đều không rõ ràng, ngươi nói, Đạo Tổ tiền bối thế nào xác định hướng đi, cũng mang theo Côn Lôn giới thoát đi?

Khương Tiển nhìn chằm chằm đống lửa, nói:

- Ta sao lại biết, chờ cảnh giới chúng ta đi đến độ cao của người, mới có thể biết được.

Lâm Hạo Thiên cứ như vậy buồn bực ngán ngẩm đưa ra một cái tiếp một cái vấn đề.

Rất lâu.

Khương Tiển đang muốn gỡ xuống thịt nướng, bỗng nhiên cảm nhận được cái gì, ngẩng đầu nhìn lại, Lâm Hạo Thiên, Bình An đều như thế, bọn hắn trông thấy một đám sao băng từ đỉnh đầu xẹt qua, vạch tới phần cuối mặt đất phẳng, cấp tốc tan biến.