Chương 849 Không như suy nghĩ
Sau khi hiểu rõ Trảm Tội đài, Khương Trường Sinh cũng không có lấy nó ra, quyết định chờ Khương Tử Ngọc an bài tốt đám người Lữ Thần Châu rồi tính.
Một bên khác, Lữ Thần Châu trở thành thiên binh, bị Khương Tử Ngọc an bài làm thủ hạ của Thái Sử Trường Sách, Lữ Thần Châu cũng không có cảm thấy ăn thiệt thòi, dù sao bọn hắn trước đó là địch nhân, hắn tin tưởng dùng thực lực của mình không sớm thì muộn sẽ được đề bạt, Đạo Tổ không sớm thì muộn sẽ coi trọng hắn.
Thủ hạ Lữ Thần Châu đều là cường giả tung hoành một phương tinh vực, nhóm người này hợp lại đủ để khiêu chiến toàn bộ Thường tộc, Khương Tử Ngọc cũng không có vội vã để bọn hắn trở thành thiên binh, mà có ý định khác.
Lý Thương Hải muốn chạy trốn, bị thủ hạ Lữ Thần Châu bắt lấy, Lữ Thần Châu hỏi thăm Khương Tử Ngọc có thể biết Lý Thương Hải hay không, Khương Tử Ngọc lắc đầu mà Lý Thương Hải còn nhục mạ Đạo Tổ trước mặt mọi người, cuối cùng bị nhốt vào Thiên Lao.
Lữ Thần Châu cảm thấy cực kỳ hoang đường.
Vấn đề hắn suy nghĩ nhiều năm vậy mà căn bản không tồn tại, Lý Thương Hải cùng Đạo Tổ căn bản không có quan hệ.
Chẳng lẽ Đạo Tổ thả Lý Thương Hải một cái mạng, chẳng qua nhìn hắn thuận mắt?
Những năm qua ở chung đã để Lữ Thần Châu hiểu rõ tính nết Lý Thương Hải, người này xác thực cương trực công chính, lòng mang đại nghĩa, thậm chí hết sức thẳng thẳng, thậm chí dám chống đối hăn trong một ít chuyện.
Có lẽ Ðạo Tổ xem ở hắn là người tốt phần mới tha thứ hắn?
Lữ Thần Châu chỉ có thể suy nghĩ như vậy, hắn sau này cũng biết đến công đức, nghiệp lực tồn tại, Tiên đạo có thể phát giác được nhưng mệnh số vô hình này.
Thiên Lao.
Ầm!
Lý Thương Hải mình đầy thương tích, tóc tai dơ dáy bẩn thỉu bị ném vào trong phòng giam, cỏ khô nhào ở trên mặt, lại khiến cho hắn cảm giác có chút đau nhức.
Hắn chật vật đứng lên, dựa vào ở trên vách tường, há mồm thở dốc.
Nhà tù tối tăm, vách tường ẩm ướt, trên đỉnh đầu Lý Thương Hải có một cửa sổ nhỏ, trời xanh phía ngoài có Tiên Hạc bay qua thành hàng, xinh đẹp như vậy.
- Cuối cùng vẫn đi đến một bước này.
Lý Thương Hải lâm vào trong tuyệt vọng.
Khi hắn thấy Lữ Thần Châu mà bạn thân sùng bái nhất đầu nhập vào Đạo Tổ lúc, hắn đã mất hết can đảm, cảm thấy trên đời này lại không còn hi vọng.
Cái gọi là công đạo, cái gọi là chính nghĩa, cũng chỉ là chê cười.
- Khí tức của ngươi để cho ta cảm thấy có chút quen thuộc.
Một tiếng nói truyền đến từ trong phòng giam đối diện, Lý Thương Hải nghe xong, như bị sét đánh, cả người cứng đờ, hắn hoài nghi mình nghe lầm.
- Công lực của ngươi rất cao, hẳn là đến từ Huyền Hoàng Đại Thiên Địa đi, uy, ngươi còn sống không?
Mạc Bất Nghịch đang tĩnh tọa ở trong phòng giam đối diện nhíu mày hỏi, người này sẽ không bị đánh đến ngốc hả?
Thật sự mất mặt cho thượng giới.
- Mạc Bất Nghịch?
Lý Thương Hải run giọng hỏi, hắn đột nhiên leo đến trước cửa nhà lao, hai tay nắm lấy cây gỗ, chăm chú nhìn phòng giam u ám đối diện.
- Ừm? Lý Thương Hải? Ngươi không chết?
Mạc Bất Nghịch kinh ngạc kêu to, hắn nhanh chóng lách mình đi đến trước cửa nhà lao, hai huynh đệ nhìn thấy nhau, đều rất đỗi giật mình, trong lòng vừa kinh hỉ, lại tràn ngập hoang mang, bao la mờ mịt.
Đến cùng xảy ra chuyện gì?
- Xảy ra chuyện gì?
Hai người trăm miệng một lời hỏi, tiếp theo sửng sốt, yên lặng vài giây, hai người nhìn nhau cười to, cười đến thoải mái, dẫn tới Thiên phạm trong phòng giam gần đó không vừa lòng.
Mấy canh giờ sau.
Hai người ngồi đối diện ở trước cửa nhà lao, vẻ mặt Lý Thương Hải vô cùng phức tạp.
Mạc Bất Nghịch cảm khái nói:
- Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng đúng là Thần Võ giới trước vứt bỏ phương vũ trụ hạ giới kia, muốn hủy diệt chúng sinh của một trăm phương võ giới, Đạo Tổ là vì cứu bọn họ mà ra tay, mà thiên quy Thiên Đình hết sức công bằng, Thiên phạm nơi này phần lớn đều là thiên binh, thổ địa, sơn thần, bị phàm nhân cáo trạng, chuyện như vậy gần như không có khả năng tại Huyền Hoàng Đại Thiên Địa, ngươi có từng nghe tới nhân gia tầm thường thành công cáo trạng Thiên Tôn Thần Võ giới? Lôi Thiên Tôn xuống ngựa?
- Đừng nói Thiên Tôn, sinh linh võ giới đều không thể vặn ngã Thần Quân.
Những năm qua bị giam giữ, Mạc Bất Nghịch trôi qua cũng không khổ, sau khi tu hành, hắn cũng ở đây hiểu Thiên Đình biến hóa, càng tràn ngập hảo cảm đối với Thiên Đình, chẳng qua là hắn không thể quên cái chết của Lý Thương Hải.
Bây giờ Lý Thương Hải còn sống, bất mãn lớn nhất của Mạc Bất Nghịch về Đạo Tổ biến mất, tự nhiên bắt đầu nói lời thật lòng.
Hắn và Lý Thương Hải là khác biệt bên trong số trăm vạn võ giả, hắn chỉ để ý Lý Thương Hải.
Lý Thương Hải cắn răng nói:
- Dù vậy, cũng không nên giết hại nhiều võ giả như vậy, còn có Từ muội.
Mạc Bất Nghịch ngắt lời nói:
- Thế lực tranh đấu, sao có thể không có sát lục? Chẳng lẽ Lý Thương Hải ngươi đời này chưa từng giết người? Đến mức Thường Từ, ngươi càng nghĩ nhiều, Thường tộc căn bản không có bị diệt, Thường tộc vẫn còn, Thường Từ trước đó còn tới thăm qua ta.
- Cái gì? Từ muội còn sống?
Lý Thương Hải trừng to mắt hỏi, hô hấp của hắn cũng bắt đầu dồn dập.
Mạc Bất Nghịch trợn trắng mắt, nói:
- Quả nhiên, huynh đệ không quan trọng bằng nữ nhân, thật sự làm người đau lòng.
Hắn mặc dù nói như thế, nhưng hắn rõ ràng rất cao hứng, nụ cười trên mặt không có tan biến qua.
- Thường Từ người ta đã là người Thiên Đình, mà ngươi là tù phạm của Thiên Đình, đừng nghĩ đến nàng nữa, trước hết nghĩ cách biểu hiện như thế nào, sớm ngày ra ngoài đi, dĩ nhiên, ngươi cũng có thể tiếp tục ương ngạnh, trong lòng mù quáng tín nhiệm về quy tắc của Thần Võ giới, một mực làm tù nhân, chờ một ngày Từ muội ngươi nhịn đau đưa ngươi đi đoạn đường cuối cùng.
Mạc Bất Nghịch âm dương quái khí nói, nói lời này xác thực rất có lực sát thương, Lý Thương Hải nghe được cực kỳ thống khổ.