← Quay lại trang sách

Chương 850 Thiên số

Bầu trời hoàng hôn, bão cát màu máu tràn ngập giữa thiên địa, trong một mảnh hoang mạc có một thôn trang, trong một nhà lầu, Khương Tiển, Lâm Hạo Thiên, Bình An đang ở trong thôn trang nói chuyện với một lão giả mù mắt.

Ánh mắt của lão giả quấn vải xám bẩn cũ, quần áo tả tơi, tóc như cỏ khô, cả người gầy như que củi, nhưng khí thế của hắn rất mạnh, ở trước mặt hắn, ba người Khương Tiển không dám lỗ mãng.

- Vùng cấm địa này từng là nơi hai vị chí cường giả quyết chiến, bọn hắn đại chiến vạn năm, khiến cho mảnh thế giới này rời khỏi võ đạo, sau khi hai bên đồng quy vu tận, oán khí khó tiêu, kẻ đến sau đi vào rất khó lại trốn ra, dần dà liền trở thành tuyệt địa làm người nghe tin đã sợ mất mật bên trong ba ngàn thiên địa.

Lão giả dùng một loại ngữ khí để ba người Khương Tiển khó hiểu cảm khái.

Khương Tiển tò mò hỏi:

- Đã là tuyệt địa, vì sao ngài không chịu rời đi?

Mảnh thôn trang này cũng chỉ có lão giả một người, quả thực quỷ dị.

Bất quá vị lão giả này từng đã cứu Thiên Quân lỡ vào nơi này, cho nên Thiên Đình rất có hảo cảm đối với hắn, không có đề phòng.

Lão giả trả lời:

- Ta tự có mệnh số của ta, cũng không phải vì thủ hộ cái gì, hoặc là cảnh cáo người nào, ta nói cho các ngươi biết, chẳng qua tùy ý mà làm, thật muốn đi vào xông xáo, dựa vào những gì ta đã nói là rất khó khuyên can, ba người các ngươi đã hạ quyết tâm muốn đi vào.

Nghe vậy, Lâm Hạo Thiên cười hắc hắc nói:

- Lão tiền bối, ngài xem người thật chuẩn, vậy ngài cảm thấy chúng ta có thể toàn thân trở ra không?

- Có người có thể, có người không thể.

Lão giả nói câu này để Lâm Hạo Thiên, Khương Tiển nhíu mày.

Câu này còn làm bọn hắn lo lắng hơn so với kết luận toàn bộ đều phải chết.

Ba người đều lâm vào trong trầm mặc, Bình An thì không đợi được kiên nhẫn, nói:

- Đi vào đi vào!

Lão giả nhìn chằm chằm Bình An, nói:

- Những người vốn nên chết kia lại sống sót, những đồ vật vốn nên tan biến lại tiếp tục tồn tại, từ nơi sâu xa tự có thiên số, mưu toan chống lại thiên số, cuối cùng sẽ vạn kiếp bất phục.

Chân mày Khương Tiển nhíu chặt hơn, cắn răng nói:

- Xin tiền bối chỉ rõ.

- Ta cũng không hiểu thiên số, thân ta cũng đang ở bên trong vạn kiếp bất phục, các ngươi đi thôi.

Lão giả lắc đầu, sau đó run run rẩy rẩy đứng dậy, đi vào một gian phòng ốc cũ nát bên cạnh.

Lâm Hạo Thiên đứng dậy, nói:

- Bằng không một mình ta đi vào thôi.

Chớ nhìn hắn bình thường cà lơ phất phơ, nhưng lời lão giả nói nhắc nhở hắn, hắn cũng không nguyện trông thấy huynh đệ chết ở trước mắt mình.

Khương Tiển đứng dậy theo, nói:

- Vậy cứ lưu Bình An lại, hai chúng ta đi.

- Đi đi.

Bình An gặp bọn họ đứng dậy, phấn khởi, hắn thả người nhảy lên, bay về phía chân trời.

Lâm Hạo Thiên, Khương Tiển quá sợ hãi, vội vàng đuổi theo.

Năm thứ năm Lữ Thần Châu gia nhập Thiên Đình, Thiên Đình nhiều hơn một tòa Trảm Tội đài, Khương Trường Sinh buộc khí vận Trảm Tội đài cùng Phong Thần bảng chung một chỗ, giao phó một vị thần chức, có được thần quyền chuyên môn vận dụng Trảm Tội đài.

Trảm Tội đài xuất hiện để bầu không khí Thiên Đình nhiều hơn một phần khẩn trương, trước đó hình phạt ít nhất còn có chuyển cơ, nhưng lên Trảm Tội đài, kia chính là không có cơ hội chuyển thế, hình thần câu diệt.

Tin tức truyền ra Thần Du đại thiên địa, Viêm Chủ biết được việc này, âm thầm kinh hãi, luôn cảm thấy Trảm Tội đài là vì hắn mà dựng, hắn khuyên bảo chính mình, về sau không thể làm ác, nhất định phải làm việc thiện tích đức.

Không chỉ là hắn, những tín đồ hổ thẹn trong lòng đều đang khuyên bảo chính bản thân mình, cũng không thể bị đẩy lên Trảm Tội đài.

Sau khi bố trí kỹ lưỡng Trảm Tội đài, Khương Trường Sinh lần nữa bế quan, trùng kích Đạo Pháp Tự Nhiên Công tầng thứ mười hai.

Một năm này, Khương Tử Ngọc an bài một nhóm tiên thần tiến đến bái phỏng Linh Pháp đại thiên địa, Lữ Thần Châu cũng hộ tống mà đi, có tôn cường giả này đồng hành, tiên thần nhóm càng có niềm tin, dù sao bọn hắn đối mặt lực lượng cùng thiên địa là không biết.

Thiên thuyền Lữ Thần Châu cũng đã sung công, trở thành thiên thuyền của Thiên Đình, tốc độ không kém hơn Tề Thiên Vân Hải.

Một ngày này, trong thiên lao.

Cửa nhà lao mở ra, Mạc Bất Nghịch đi tới, hắn đứng ở bên cạnh thiên binh, cười nói với Lý Thương Hải vẫn bị giam giữ:

- Huynh đệ, ta đi ra ngoài trước, ta có thể được đi nhìn một Lữ Thần Châu hoàn toàn khác, hiện tại chúng ta đều là thiên binh, đồng cấp, ha ha!

Nhìn Mạc Bất Nghịch bày ra bộ dáng cao hứng, Lý Thương Hải tức giận, lại cao hứng dùm cho hắn, ít nhất hắn còn sống.

- Huynh đệ, ta chờ ngươi ở ngoài, ngươi cần cải tạo thật tốt, chớ có cố chấp.

Mạc Bất Nghịch phất phất tay, đi theo thiên binh rời đi.

Tâm tình Lý Thương Hải trở nên phức tạp, hắn cũng nghĩ ra đi, nhưng Đạo Tổ đồ sát nhiều võ giả như vậy, khiến cho hắn khó mà tiếp nhận, hắn khát vọng tình yêu, nhưng hắn trong lòng có chính nghĩa của mình, sẽ không bị nữ nhân ảnh hưởng.

- Có lẽ ta cũng nên bình tĩnh ngẫm lại

Lý Thương Hải yên lặng suy nghĩ, Đạo Tổ có lỗi, Thần Võ giới không có sai à, nếu không có Đạo Tổ, ai có thể trừng trị những sai lầm kia của Thần Võ giới?

Hắn càng nghĩ càng bao la mờ mịt, hắn bắt đầu tĩnh toạ luyện công, tu luyện tuyệt học thần bí Lữ Thần Châu truyền thụ cho, tu luyện công pháp có thể giúp cho hắn ít đi sốt ruột, càng chuyên tâm hơn.

Một bên khác.

Bên trong Lăng Tiêu bảo điện, sắc mặt Khương Tử Ngọc cực kỳ khó coi.

Hắn nhìn chằm chằm Trần Lễ trên điện, trầm giọng nói:

- Tra! Nhất định phải tìm tới bọn hắn.

Trần Lễ trả lời:

- Đế Xương đại nguyên soái đã tiến đến, bệ hạ chớ hoảng sợ.

- Chớ hoảng sợ? Làm sao có thể, khí vận Bình An đã tan biến, khí vận nhưng Khương Tiển, Lâm Hạo Thiên vẫn còn, ngươi có hiểu rõ điều này có ý nghĩ gì?

Khương Tử Ngọc tức giận nói, Trần Lễ nghe được mồ hôi lạnh chảy ròng.