← Quay lại trang sách

Chương 855 Lữ Thần Châu cường thế, thần động buông xuống (1)

Cố Trần đề nghị để ánh mắt các tiên thần sinh ra biến hóa, bọn hắn đã sớm dự liệu được sẽ không thuận lợi, kết minh cũng cần điều kiện, như thế nào giành điều kiện, phải xem thực lực bản phần.

- Được, để ta tới chiến.

Lữ Thần Châu dẫn đầu nói, mắt nhìn chằm chằm Cố Trần, tràn đầy khiêu khích.

Vị thiên kiêu Thần Võ giới này từ trước tới giờ không sợ bất kỳ người nào.

Cố Trần nhíu mày hỏi:

- Nói đùa cái gì, ngươi còn có thể tính thiên kiêu? Ngươi là cảnh giới gì?

Hắn thấy, Lữ Thần Châu đã là cường giả trưởng thành, tuyệt không phải thế hệ trẻ tuổi.

Lữ Thần Châu cười nói:

- Ta tại Thiên Đình chẳng qua là thiên binh, địa vị tầm thường, trước khi gia nhập Thiên Đình, chính là thiên kiêu Thần Võ giới, ta gọi Lữ Thần Châu, ngươi có thể đi nghe ngóng một phen.

Lữ Thần Châu!

Con ngươi Cố Trần phóng to, hắn động dung, kinh ngạc hỏi:

- Lữ Thần Châu? Làm sao có thể, ngươi phản bội Thần Võ giới?

Hết sức rõ ràng, Linh Pháp đại thiên địa cũng một mực nắm giữ tình báo Thần Võ giới, chỉ là bọn hắn không có hung hăng càn quấy như Cựu Cổ giáo, dám nhấc lên chiến loạn.

- Chính như lời ngươi nói, tận thế võ đạo muốn tới, ta chẳng qua lựa chọn chính đạo.

Lữ Thần Châu ngạo nghễ nói, vàng thật không sợ lửa, Cố Trần nghe được càng thêm kinh ngạc.

Ánh mắt nhóm tiên thần nhìn về phía hắn thay đổi, lần đầu cảm thấy tên này thuận mắt như thế.

Không thể không nói, người dạng này nếu tồn tại trong trận doanh kẻ địch, tuyệt đối sẽ làm người hận đến nghiến răng, nhưng có thể là người mình, nhìn hắn trào phúng, khiêu khích kẻ địch, có một loại sảng khoái nối thẳng linh hồn.

Lữ Thần Châu bễ nghễ Cổ Trần, hỏi:

- Ngươi đã nghe nói qua danh hào của ta, vậy còn dám luận bàn, nếu không phục để cho hết thảy thiên kiêu các ngươi cùng tiến lên, nếu còn cảm thấy không được, phái ra người biết đánh nhau nhất thiên địa các ngươi ra.

Hắn cũng không chỉ là thiên kiêu đơn giản, mà là Thần Võ tôn giả trưởng thành.

Trước khi gia nhập Thiên Đình, hắn đã biết được bên trong Hư Không Vô Tận cất giấu rất nhiều thiên địa, hắn chưa bao giờ mở mắt nhìn qua những thiên địa này.

Cố Trần nhíu mày, có chút đâm lao phải theo lao, Lữ Thần Châu mạnh mẽ hắn có tìm hiểu qua.

Khương Thiên Mệnh nhìn về phía Lữ Thần Châu, ánh mắt nóng bỏng.

Thật cuồng.

Ta thích!

Bạch Tôn mặt không biểu tình, quát lớn:

- Không được vô lễ, có luận bàn hay không tự nhiên do người ta định, chúng ta là tới làm khách!

Lữ Thần Châu nhún vai, không nói thêm gì nữa.

Cố Trần âm thầm thở dài một hơi, sau đó tiếp tục trò chuyện cùng Bạch Tôn, không nhắc chuyện luận bàn nữa.

Lữ Thần Châu can thiệp vào để sĩ khí một phương Thiên Đình tăng lên rất nhiều, mỗi người đều vênh vang đắc ý.

Bên trong vũ trụ mênh mông, một chiêc thiên thuyền như là lá liễu đang tiến lên, trên thuyền có chưa một phiến thiên địa, có núi có nước, sinh thái phong phú.

Độc Cô Điệu đang ngồi tĩnh tọa ở trong cung điện, trong tay hắn nắm một quyển trục, hai tay run rẩy, trên mặt hắn tràn đầy phấn khởi, nụ cười kích động.

- Tốt! Tốt! Tốt! Lữ Thần Châu, ngươi quả nhiên chối bỏ Thần Võ giới, vừa hay, ta lần này tự tay tru sát ngươi, chứng minh cho Thần Võ giới biết lựa chọn ngươi chính là một sai lầm.

Độc Cô Điệu nói một mình, ngữ khí khó che lấp sát ý.

Hắn chính là Võ Chủ, thực lực cao hơn Lữ Thần Châu, trước đó hắn đã muốn ra tay với Lữ Thần Châu, nhưng cấp trên có người muốn bảo đảm Lữ Thần Châu.

Hắn rất chờ mong những người cấp trên kia biết được việc này phản ứng ra sao, nhất định hết sức đặc sắc.

Thật sự hài hước!

Nên cải biến quy tắc ưu tiên thiên tư cao nhất.

Lần trước là Diệp Thần Không, lần này là Lữ Thần Châu, Độc Cô Điệu hết sức hoang mang, vì sao người ở phía trên chấp mê bất ngộ như thế?

Hắn buông quyển trục xuống, nhấc mắt nhìn đi, cung điện mở rộng ra cửa lớn, ánh mắt của hắn nhìn về tinh không phía trước, từng phương thiên địa, từng khỏa sao trời xẹt qua, thiên thuyền đang ở lái về phía hư không.

Độc Cô Điệu nhắm mắt lại, chờ đợi tới mục đích.

Sau khi tu thành Kim Cô Chú, Khương Trường Sinh lần nữa bế quan, không hỏi xuân thu tuế nguyệt, mặc cho thời gian trôi qua.

Sau khi Khương Tiển, Lâm Hạo Thiên đi theo Đế Xương trở về, không có đợi bao lâu, lại đi tới một mảnh thiên địa khác không biết thám hiểm.

Nhân gian cũng phát sinh một kiện đại sự, đó chính là kỳ hạn năm trăm năm của Diệp Chiến đã đến, cấm chế phong ấn hắn đúng hạn tiêu tán, nhưng hắn cũng không có rời đi Thiên Hàng sơn, mà tiếp tục đợi ở bên trong động thất luyện công.

Khương Tử Ngọc đã phái người đi mời hắn, nhận hắn là thiên binh, chờ ngày sau hắn lên thiên đình.

Diệp Chiến sở dĩ không vội mà đi Thiên Đình là bởi vì hắn đang đột phá, hắn sắp vượt qua Thiên Nguyên Cực Võ, đi đến cảnh giới Chí Hư Triệt Võ.

Cho đến ngày nào, bên trong Tử Tiêu cung, Khương Trường Sinh đang luyện công bỗng nhiên mở mắt, trong mắt lóe lên một đạo tinh quang.

- Thần Võ giới sao?

Hắn cảm nhận được rất nhiều khí tức mạnh mẽ truyền ra từ bên trong Vạn Giới môn, hết sức rõ ràng, cường giả Thần Võ giới xuất hiện bên trong phương thiên địa chỗ Vạn Giới môn thông đến, khí tức những người này rất mạnh, yếu nhất cũng có tu vi Nguyên Đạo Võ Tôn cảnh.

Cái này khiến hắn hết sức kinh ngạc, Thần Võ giới vậy mà có thể duy nhất một lần điều động nhiều cường giả như vậy đến đây, trước đó, Nguyên Đạo Võ Tôn cũng không phổ biến, từng người đều là nhân vật cấp Đại Thiên Tôn. Chẳng lẽ Thần Võ giới phái tới hết thảy Thần Võ tôn giả, Đại Thiên Tôn.

Khương Trường Sinh còn cảm nhận được một cỗ khí tức vượt qua Nguyên Đạo Võ Tôn.

Hắn chậm rãi đứng dậy, bắt đầu chuyển động gân cốt.

Hắn một bên chờ đợi, một bên quan sát nhân gian, biết được Thiên Cảnh trước mắt đã là Thừa Thiên năm hai trăm sáu mươi năm, mà hắn đã một ngàn một trăm bốn mươi chín tuổi.

Khoảng cách lần trước đột phá đã qua năm trăm sáu mươi mốt năm, tu vi của hắn một mực đang tăng trưởng, so với vừa đột phá lúc, đã thoát thai hoán cốt, đối mặt đại chiến sắp đến, hắn mảy may không hoảng hốt.