← Quay lại trang sách

Chương 858 Chương 858: Này chính là lực lượng của các ngươi sao? (2)

Xem thần sắc các ngươi chính là không biết, Hạ Giới nghĩ Võ Đế là đỉnh điểm, Võ Đế tại Huyền Hoàng Đại Thiên Địa chẳng qua là điểm xuất phát, phía trên chính là Võ Đạo Thông Thần, lại hướng lên phân biệt là Thiên Nguyên Cực Võ, Chí Hư Triệt Võ, Nguyên Đạo Võ Tôn, đi đến cảnh giới Nguyên Đạo Võ Tôn có thể sống mấy trăm vạn năm.

Độc Cô Điệu chậm rãi nói, hắn quan sát thần sắc các tiên thần Thiên Đình, quả nhiên có biến hóa.

Hắn sở dĩ nói như vậy, cũng là xem ở nguyên nhân Thiên Đình không đủ mạnh, có lẽ có thể động nhân tâm.

Nhưng hắn thất vọng, mặc dù người của thiên đình đều bị kinh động, nhưng không có sợ hãi, ngược lại lộ ra vẻ chờ mong.

- Vậy thì hiện ra lực lượng Nguyên Đạo Võ Tôn đi.

Giọng Khương Trường Sinh vang lên, tay trái hắn hơi hơi động pháp lực hình thành một vòng bảo hộ màu vàng kim to lớn, bao lại tất cả mọi người Thiên Đình cùng với thời không thông đạo Vạn Giới môn phía sau.

Thấy cảnh này, Độc Cô Điệu nhíu mày, lúc này phất tay.

Thất Thập Nhị Thần Động ra tay.

Oanh một tiếng.

Mặt đất phá toái.

Tất cả mọi người Thiên Đình không kịp phản ứng, chỉ thấy Thất Thập Nhị Thần Động đã đụng vào vòng bảo hộ kim quang, bên trên vòng bảo hộ hiện ra bảy mươi hai vòng xoáy gợn sóng, nhưng không thể đánh nát vòng bảo hộ.

Sắc mặt bọn hắn thay đổi, dồn dập lui ra phía sau, thi triển tuyệt học, Võ Nguyên sục sôi dùng phương thức võ đạo tuyệt học khác biệt đổ xuống, thay nhau oanh tạc vòng bảo hộ.

Mặt đất lay động, tiên thần Thiên Đình trong vòng bảo hộ đều có thể cảm nhận được cỗ lực lượng hủy thiên diệt địa bên ngoài, bọn hắn thậm chí đã thấy không rõ tình huống ngoại giới, đưa mắt nhìn lại, bốn phương tám hướng, tất cả đều là tình cảnh võ học oanh tạc vòng bảo hộ, Thất Thập Nhị Thần Động có tốc độ cực nhanh, thân pháp xê dịch, như thiên quân vạn mã đang trùng kích vòng bảo hộ.

Diệp Chiến nhìn thấy mà cảm xúc sục sôi, hắn chính là Chí Hư Triệt Võ, rõ ràng nhất những người bên ngoài kia khủng bố đến mức nào.

- Vị Đạo Tổ này thật khó lường, tuyệt đối là vạn cổ cường giả.

Diệp tộc lão tổ trong đầu Diệp Chiến cảm khái nói, Diệp Chiến nghe được ngẩng đầu nhìn về phía Đạo Tổ cao cao tại thượng.

Đạo Tổ ngồi bên trên Đại Đạo Càn Nguyên Thần Tọa, giống như đang xem vũ trụ biểu diễn pháo hoa thịnh đại, mây trôi nước chảy.

- Tránh ra!

Độc Cô Điệu hét to một tiếng tiếng, Võ Nguyên khí diễm bên ngoài vòng bảo hộ tiêu tán, gió mạnh từ trên trời giáng xuống, tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn lại, thấy được một màn rung động tâm linh bọn hắn.

Chỉ thấy đỉnh tinh không buông xuống một ngôi sao màu đen vô cùng to lớn, ở trước mặt ngôi sao, cả vùng đều nhỏ bé như hạt bụi, bọn hắn chưa bao giờ thấy qua vật nào to như thế.

Tốc độ ngôi sao màu đen hạ xuống cực nhanh, oanh một tiếng, đâm vào thật lớn bên trên vòng bảo hộ kim quang, như Thái Dương tinh va chạm một cục đá dưới chân núi Thái sơn, cả hai chênh lệch rất khó dùng tầm mắt đi so sánh, nhưng chính là loại cách xa này để hết thảy người Thiên Đình chấn động theo, cảnh tượng như vậy sẽ vĩnh viễn lưu ở chỗ sâu trong lòng bọn họ, vĩnh không quên mất.

Theo ngôi sao màu đen va chạm, toàn bộ bầu trời ngầm hạ xuống, giống như đột nhiên đi vào Hư Không Vô Tận.

Ngôi sao màu đen đi theo phá toái, một thân ảnh đánh xuyên ngôi sao màu đen, nộ đập mà xuống, chính là Độc Cô Điệu, hai chân của hắn lượn lờ lấy khí diễm màu đen, dậm bên trên vòng bảo hộ, nhưng không có rung chuyển kim vòng bảo hộ.

- Làm sao có thể.

Sắc mặt Độc Cô Điệu đại biến, mặt lộ ra vẻ không thể tin được. Lúc này,

Thất Thập Nhị Thần Động phân tán, theo các phương hướng khác nhau bao vây vòng bảo hộ, bọn hắn bùng nổ Võ Nguyên, lẫn nhau tương liên, hình thành đại trận, đợi Võ Nguyên hình thành màn trời bay lên, bao vây vòng bảo hộ, bên trong màn trời toát ra vô số thần binh hư ảnh, như cuồng phong như mưa to bắn đi.

Uy áp đại trận vượt xa oanh tạc lúc trước, nhưng dù cho như thế, vẫn phí công.

Độc Cô Điệu lần nữa vọt lên, song chưởng ngưng tụ ra một thanh kiếm ảnh, tay phải hắn giơ cao kiếm ảnh, gầm thét một tiếng, Thiên Địa lực lượng mênh mông bên trong vũ trụ vô hình hóa hữu hình, tuôn về chỗ hắn hình thành khí lưu ầm ầm sóng dậy, mắt thường có thể thấy, nhanh như tia chớp.

Đại trận Thất Thập Nhị Thần Động còn đang oanh kích vòng bảo hộ, tranh thủ thời gian cho hắn, Khương Trường Sinh cũng không có ra tay, tiếp tục chờ đợi.

Mười hơi sau, Độc Cô Điệu chém xuống một kiếm, Thiên Địa lực lượng mênh mông ngưng tụ thành một thanh thần kiếm khai thiên tích địa chém xuống, một kiếm này mang theo khí tức cổ lão mà thương mang, thế không thể đỡ.

Oanh!

Thiên địa thần kiếm hạ xuống, Thất Thập Nhị Thần Động cấp tốc giật ra, đại trận phá tán, mũi kiếm chém vào vòng bảo hộ, chỉ là mũi kiếm đã khổng lồ hơn toàn bộ vòng bảo hộ, giống như đâm một hạt cát.

Trong chốc lát, thiên địa thần kiếm băng diệt.

Độc Cô Điệu bị chấn động đến khí huyết cuồn cuộn, một ngụm nghịch huyết không có ngừng lại, theo khóe miệng chảy ra, hắn trừng lớn hai mắt.

Hai mắt tràn ngập tơ máu, đầy mắt là vẻ sợ hãi.

- Ngươi, ngươi đến cùng là ai?

Độc Cô Điệu thất thanh kêu lên, không còn thong dong như lúc trước.

Hắn đi theo khuếch tán, hóa thành hắc ám hư không, sợ Khương Trường Sinh đột nhiên ra tay.

Thất Thập Nhị Thần Động hoảng sợ nhìn về phía Khương Trường Sinh, những người lúc trước hung hăng càn quấy càng là run lẩy bẩy.

- Đây chính là lực lượng của các ngươi sao? Nếu như võ đạo chỉ có lực lượng như vậy, không thể làm chủ được chúng sinh đâu.

Giọng Khương Trường Sinh vang lên, lạnh lùng vô tình, mặc dù không có sát ý, lại làm cho linh hồn Độc Cô Điệu, Thất Thập Nhị Thần Động như hã vào chỗ hầm băng.

Lánh lánh lánh.

Tam Thanh Thánh Linh trong lòng bàn tay Khương Trường Sinh bỗng nhiên lay động, phát ra tiếng chuông thanh thúy, xa xăm, Thất Thập Nhị Thần Động đều hốt hoảng, hư không kịch liệt cuồn cuộn càng đình trệ xuống.