← Quay lại trang sách

Chương 870 Thất Minh Vương

Nam tử mặc áo hồng tên Thất Minh Vương hừ lạnh một tiếng, tựa hồ hết sức không muốn nghe đến bốn chữ Độc Cô Vong Thiên.

Thất Minh Vương đứng dậy, hồng y phất phới, hắn nâng lên hàm dưới, nhìn xuống Lữ Thần Châu, nói:

- Lần trước từ biệt, đã có ngàn năm chưa chiến, hôm nay liền phân cao thấp đi.

Lữ Thần Châu một mặt khinh miệt nói:

- Đã là trận chiến ngàn năm, sao không thêm chút thú vui?

- Việc vui gì?

- Ngươi thua, theo ta đi, ta thua, ngươi bắt ta đưa đến Thần Võ giới, kiến công vì tộc ngươi.

- Tốt!

Thất Minh Vương đáp ứng, thân hình hắn thoắt một cái, vậy mà phân ra sáu cái phân thân, bảy người có khuôn mặt giống như đúc, liền khí tức đều giống nhau.

- Ngàn năm trôi qua, Thất Tuyệt Trọng Nguyên Công đã đến đại thành, để ta nhìn Thượng Nguyên thần lực của ngươi có thể bắt kịp hay không.

Mặt Thất Minh Vương không chút thay đổi nói, ngay sau đó, bảy đạo thân ảnh đồng thời bộc phát ra khí thế khủng bố, một cỗ lực trùng kích đáng sợ quét ngang tinh không, ép từng khỏa thiên thạch thành bụi.

Một trận đại chiến chính thức bắt đầu.

Tuế nguyệt như thoi đưa, thời gian đi vào Thừa Thiên năm bốn trăm mười hai.

Giang sơn Thiên Cảnh khôi phục lại bình tĩnh, chuyện Thiên Tử tước bỏ thuộc địa đã hết thảy đều kết thúc, hơn mười năm đi qua, bách tính đã quên việc này, Thiên Đình cũng không có lại hỏi trách.

Một năm này, Khương Trường Sinh đang lúc bế quan ngộ đạo bị đánh gãy, hắn mở mắt, Đại Đạo Chi Nhãn trên trán ẩn xuống.

Hắn cảm giác được có một sợi tóc Đại Đạo hóa hình bị sử dụng, hắn cẩn thận cảm thụ, phát hiện lại là Lữ Thần Châu.

Lữ Thần Châu gặp được nguy hiểm đến tính mạng, chẳng lẽ gặp phải Thần Võ giới truy sát?

Hắn lúc này cảm thụ Luân Hồi ấn ký của Lữ Thần Châu, sau đó thi triển Thiên Địa Vô Cực Nhãn nhìn lại.

Bên trong hư không rìa Huyền Hoàng Đại Thiên Địa, hai bóng người đang chiến đấu, chính là Lữ Thần Châu cùng Thất Minh Vương.

Thời khắc này Lữ Thần Châu vô cùng chật vật máu me khắp người, mà Thất Minh Vương đã dung hợp phân thân, hiện ra thân thể mười bốn cánh tay, mọc ra ba cái đầu, cực kỳ quỷ dị, bên trong mỗi một cánh tay của hắn ngưng tụ ra hư ảnh thần binh, kiểu dáng đều không giống nhau, màu đỏ sậm, từng cái tản ra đáng sợ sát khí.

- Lữ Thần Châu, ngươi muốn trốn ở chỗ nào? Nếu để cho người ta biết được Lữ Thần Châu đại danh đỉnh đỉnh lại chật vật như thế, chẳng phải để ba ngàn thiên địa chế nhạo?

Thất Minh Vương cười lớn, khuôn mặt ở giữa đạm mạc, khuôn mặt phía bên phải tràn đầy sắc mặt giận dữ, bên trái thì là giễu cợt âm lãnh.

Lữ Thần Châu mắng to:

- Ngươi mẹ nó tẩu hỏa nhập ma, sớm muộn cũng sẽ bị Thần Võ giới chém giết.

Mắng thì mắng, tốc độ của hắn cực nhanh, trong bóng đêm, không nhìn ra tốc độ của hai người, trên thực tế tốc độ của bọn hắn đã đi đến mức phàm nhân không thể tưởng tượng nổi.

- Tẩu hỏa nhập ma? Đây là thượng cổ chi đạo, ngươi căn bản không rõ, ngươi đã thấy chân thân của ta, ngươi phải chết, cũng đừng đi Thần Võ giới.

Thất Minh Vương cười lạnh nói, vừa dứt lời, bốn tay hắn vung vẩy, hư ảnh thần binh bị ném ra ngoài, cấp tốc mở rộng, như một phương thiên địa to lớn nghiền ép tới.

Lữ Thần Châu thi triển Thượng Nguyên thần lực, rúc không gian sau lưng vào một chỗ, mong muốn ngăn cản Thất Minh Vương công kích, kết quả không gian phá toái, hồng y trên người Thất Minh Vương cổ động, tốc độ lần nữa tăng lên.

Lực trùng kích từ sau lưng kéo tới, khiến cho Lữ Thần Châu lần nữa phun máu, nhưng hắn không lo được thương thế bên trong cơ thể, chỉ có thể ở trong lòng kêu gọi Đạo Tổ.

Này trận chiến một quá mất mặt.

Bất quá so với sống sót, mặt mũi tính là gì?

Đúng lúc này, một cỗ uy áp dị thường cường đại truyền đến, Lữ Thần Châu quay đầu nhìn lại, sắc mặt kịch biến.

Chỉ thấy mười bốn cánh tay của Thất Minh Vương cùng nhau vỗ, như tăng nhân vỗ tay, bảy đôi tay đều đặt ở trước người, một đạo ánh sáng màu hồng phát ra từ thân thể hắn, hình thành một tôn hư ảnh khủng bố, tựa như một tôn Ma Thần đang đuổi giết Lữ Thần Châu.

- Này rốt cuộc là thứ gì?

Lữ Thần Châu thẩm mắng, hắn dự cảm mình trốn không thoát, lúc này quay người chuẩn bị liều mạng chiến một trận.

Hắn điều động Thượng Nguyên thần lực trong cơ thể, ngưng tụ trong lòng bàn tay, chuẩn bị phát ra đòn đánh mạnh nhất.

Đúng lúc này, một bàn tay đè lại bờ vai của hắn, kéo hắn về sau một phát, hắn vô ý thức liếc mắt nhìn đi, thấy được một màu lam hư ảnh, thấy không rõ hình dáng, theo khoảng cách kéo ra, khi hắn thấy rõ thân hình của đối phương mới kinh hỉ.

Đạo Tổ!

Tiện tay kéo Lữ Thần Châu ra sau lưng, Đạo Tâm thần chỉ nhanh chóng huy chưởng đánh tới.

Tử Vi Tù Thiên Thần Đạo Chưởng.

Pháp lực bùng nổ, một chưởng ảnh màu tím to lớn đánh ra, đối diện đụng vào Thất Minh Vương.

Oanh.

võ Đạo linh khí trong hư không bị quấy, hai cỗ lực lượng chạm vào nhau biến thành võ nguyên, sóng gió pháp lực bao phủ tám phương.

Thất Minh Vương bị cường quang bao phủ, mạnh mẽ dừng lại.

Hào quang màu tím lấp lánh trên mặt tràn đầy vết máu của Lữ Thần Châu, hắn trừng to mắt, trong con mắt chỉ có bóng lưng của Đạo Tâm thần chỉ.

Lực lượng thật bá đạo.

Hắn rõ ràng thấy Đạo Tổ chẳng qua là tiện tay vỗ, lại thô bạo trấn áp khí thế của Thất Minh Vương.

Thật mạnh!

Một chưởng này lại khiến cho hắn giống như trở lại trước đó mang theo trăm vạn võ giả hạ giới.

Đợi cường quang tiêu tán, Thất Minh Vương máu me khắp người vậy mà đối diện lao thẳng tới Khương Trường Sinh, giờ phút này, Thất Minh Vương gãy tám tay, quan đầu bị đánh tan, tóc dài ngổn ngang, một thân hồng y càng phá toái thành vải.

Ba đầu đều lộ vẻ phẫn nộ, thế không thể đỡ lao thẳng tới Khương Trường Sinh, như yêu ma chí tà bên trong cổ thần thoại, muốn xé nát địch nhân của hắn.

Khương Trường Sinh đưa tay ra một chỉ, bắn ra pháp lực khí kình, xuyên thủng lồng ngực Thất Minh Vương, Thất Minh Vương trong nháy mắt dừng lại, toàn thân run rẩy, ba mặt đều trừng to mắt, con ngươi run rẩy dữ dội.