Chương 869 Cuộc chiến vạn cổ thiên kiêu
Khi tầm mắt Thiên Địa Vô Cực Nhãn của Khương Trường Sinh rơi vào trên người Phong Dục, nhìn thấy hắn ở bên trong thiên thuyền, thiên thuyền chính là tiêu chí của Thần Võ giới, tốc độ nhanh, có thể gánh chịu thiên địa, bên trong ẩn chứa quy tắc lực lượng hoàn chỉnh, duy trì sinh thái thiên địa.
Chiếc thiên thuyền này càng lớn hơn thiên thuyền của Lữ Thần Châu, bên trong ẩn chứa khí tức sinh linh mênh mông, Phong Dục ở trong đó cũng không đáng chú ý.
Giờ phút này, Phong Dục đang ở trong dãy núi phía trên thiên thuyền, cùng mấy ngàn võ giả đứng trong sơn cốc, khuôn mặt phần lớn võ giả đều rất trẻ trung.
Tại Huyền Hoàng Đại Thiên Địa, dứt bỏ một chút thủ đoạn trú nhan, dung mạo võ giả sẽ theo cảnh giới tăng lên mà chậm lại quá trình già yếu, những võ giả này tuổi trẻ như thế, chắc hẳn phần lớn đều là hạng người thiên tài.
Các đệ đệ muội muội của Phong Dục không đi theo, hắn đang quan sát người khác, so với những thiên tài hăng hái, ung dung hoa quý, hắn ra rất điệu thấp, không có bao nhiêu người quan tâm hắn.
Đã nhiều năm trôi qua, Phong Dục đã có thể khống chế lực lượng thần bí trong cơ thể, chỉ cần hắn không muốn tu luyện, cỗ lực lượng kia sẽ không hấp thu võ đạo linh khí tôi thể, tránh khỏi cơ duyên bản thân bại lộ.
Khương Trường Sinh đã sớm dự liệu được hắn sẽ quật khởi, chẳng qua không nghĩ tới nhanh như vậy đã được Thần Võ giới tuyển chọn.
Thiên Địa Vô Cực Nhãn mặc dù nghe không được tiếng, nhưng sau khi tiếp xúc nhiều với người thượng giới, Khương Trường Sinh có thể theo khẩu ngữ bọn hắn đọc hiểu bọn hắn nói chuyện với nhau.
Thái Thượng Côn Luân muốn chọn thiên kiêu, trọng điểm bồi dưỡng.
Thiên tài ở đây phần lớn đều đến từ thế gia vọng tộc, võ giả lang thang như Phong Dục thì rất ít, bọn hắn đều trầm mặc ít nói, so với con em thế gia đang vui mừng náo nhiệt, như hai thế giới.
Khương Trường Sinh suy đoán Thái Thượng Côn Luân muốn một lần nữa bồi dưỡng Thất Thập Nhị Thần Động.
Chuyện tốt như thế, nếu như Phong Dục có thể trở thành Thất Thập Nhị Thần Động, vậy tác dụng con cờ này của hắn càng lớn hơn, tiếp xúc đến lực lượng quy tắc càng nhiều, có thể làm cho tốc độ Hỗn Nguyên thần phù mạnh lên gia tăng rất nhiều.
Khương Trường Sinh xem trong chốc lát mới thu hồi tầm mắt.
Hắn đem ánh mắt nhìn về phía nhân gian, nhìn một chút Côn Lôn giới mình ngưng tụ.
Sinh linh Côn Lôn giới nhiều vô số kể, địa vực bao la, chỉ là nhân tộc vận triều cũng không dưới mười vạn phương, Thiên Cảnh mặc dù lưng tựa Thiên Đình, nhưng so với những Thánh triều truyền thừa mấy ngàn năm, vẫn có chút khoảng cách.
Ánh mắt Khương Trường Sinh quét qua từng mảnh từng mảnh nhân gian, cúi xem chúng sinh bách thái, cảm ngộ đạo pháp.
Theo đạo hạnh của hắn càng ngày càng cao, đạo quả cùng linh hồn liên hệ cũng càng ngày càng sâu, tiếp theo tương liên cùng Đạo Giới ở sâu trong linh hồn.
Từ khi thành lập Đạo Giới, không gian thiên địa một mực đang khuếch trương, quy tắc thiên địa tự chủ dựng dục, nhưng Khương Trường Sinh tổng cộng mới hơn một ngàn hai trăm tuổi, đối với một phương thiên địa mà nói, đổi lại thời gian thai nghén, căn bản không đáng giá nhắc tới, Đạo Giới thỉnh thoảng sẽ có linh thảo linh hoa sinh ra linh trí, nhưng rất nhanh liền yên diệt, không thể thành sinh linh chân chính.
Khương Trường Sinh đang nghĩ, dung hợp đạo quả cùng Đạo Giới, có phải là chính đạo hay không?
Đạo quả dẫn đến pháp lực liên tục không ngừng, bản thân cái này đã có ảo diệu của quy tắc tạo hóa.
Khương Trường Sinh không có làm theo, mà tiếp tục quét nhìn nhân gian.
Lần quét nhìn này khiến cho hắn thấy được rất nhiều cảnh tượng, có toàn gia sung sướng, cũng có sinh ly tử biệt, hắn thậm chí thấy người Thiên Đình làm ác, thấy tín đồ của của mình làm ác, hắn cũng thấy có tiên thần bị tà ma truy sát, ẩn núp bốn phía, thấy có tín đồ gặp ức hiếp.
Đủ loại này hết thảy cũng không có xúc động hắn.
Mọi loại tình huống truyền vào trong mắt của hắn, dần dần, hội tụ thành hai chữ.
Nhân quả.
Đạo Pháp Tự Nhiên Công tầng thứ mười một đã bắt đầu tu hành nhân quả, có lẽ hắn sở dĩ không thể đột phá, là khuyết thiếu nghiên cứu về nhân quả.
Khương Trường Sinh đang suy nghĩ, đang tự hỏi bên trong của mình.
Thời gian bắt đầu trôi qua cực nhanh....
Rìa vũ trụ mênh mông, một bên là bóng đêm vô tận, một bên là tinh không sáng chói, vùng này lơ lửng vô số thiên thạch lớn nhỏ không đều, thân ở trong đó, trông không đến phần cuối.
Bên trên một khối thiên thạch như trăng khuyết, một tên nam tử mặc áo hồng đang tĩnh tọa, hai tay của hắn đặt ở trên đầu gối, lòng bàn tay hướng lên trên, khuôn mặt trắng nõn, không có chút màu máu, dung mạo tuấn tú, như đi ra từ trong tranh, tóc dài tản ở phía dưới lưu ly hoàng ngọc quan, sợi tóc mai hai bên gương mặt hắn hơi hơi phiêu động.
- Ngươi rốt cuộc đã đến, ta còn tưởng rằng ngươi đã chết trong tay Đạo Tổ.
Nam tử mặc áo hồng mở lời, hắn không có mở mắt.
Tiếng nói vừa ra, không gian xung quanh giãy dụa kịch liệt, như mặt nước hiện nổi sóng, ngay cả những thiên thạch kia cũng đang vặn vẹo. Một đạo cường quang chạy nhanh đến, đợi hắn nó lại, không gian quanh mình cấp tốc khôi phục như thường.
Người đến chính là Lữ Thần Châu.
Lữ Thần Châu không có mặc Thiên Tướng ngân giáp, mà thay đổi quần áo Thần Võ giới, hắn đánh giá nam tử mặc áo hồng, không có lên tiếng.
Nam tử mặc áo hồng mở mắt, nhíu mày hỏi:
- Khí tức khí vận của ngươi thay đổi, ngươi chối bỏ Thần Võ giới?
Lữ Thần Châu cười nói:
- Tại sao ruồng bỏ, Độc Cô Điệu giam lỏng ta, ta vì phó ước quyết chiến cùng ngươi, lưng ta đeo áp lực rất lớn, những người khác có khả năng chỉ trích ta, duy chỉ có ngươi không được.
Nam tử mặc áo hồng buông lỏng lông mày, nói:
- Nghe hoang đường, nhưng xác thực giống chuyện ngươi làm, sớm nói cho ngươi, chớ có cấu kết cùng Thần Võ giới, một khi gia nhập Thần Võ giới, cũng không phải ngươi nghĩ hất ra thì có thể hất ra.
Lữ Thần Châu khoát tay nói:
- Thất Minh Vương, ngươi làm sao dính đến cái tên Độc Cô Vong Thiên rồi?