← Quay lại trang sách

Chương 885 Đại Thiên Tru Đạo Chỉ, ánh mắt chênh lệch (1)

Loạn Võ Tôn cẩn thận cảm thụ, bắt không đến khí tức của Đạo Tổ, hắn chỉ có thể đặt ánh mắt ở trên người Bình An.

Đạo Tổ chuyên môn thủ hộ kẻ này, kẻ này tất nhiên bất phàm.

Bốn mắt của hắn khóa chặt Bình An muốn xem thấu Bình An, hắn đang muốn đưa tay bắt Bình An tới.

Đúng lúc này, hắn đột nhiên cảm nhận được cái gì, vô ý thức quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy phần cuối thiên địa kéo tới một vệt kim quang, một đường đánh xuyên bão cát đầy trời, tru tan từng thời không vòng xoáy đang lơ lửng, lấy thế không thể đỡ thẳng hướng đến hắn.

Loạn Võ Tôn lúc này đưa tay vung vẩy bão cát, con mắt lớn dồn dập nhìn chăm chú nhìn về phía đạo kim quang kia, kim quang đột nhiên gia tốc, giữa thiên địa giống như có lực lượng vô hình bị đụng nát, hình thành tàn ảnh nát vụn.

Oanh.

Gió mạnh mãnh liệt, hắc y Loạn Võ Tôn bị thổi lay động rung động, như liệt diễm kịch liệt chập chờn trong cuồng phong, đại địa phía dưới bị nghiền nát, Bình An có vòng bảo hộ pháp lực bảo hộ, miễn bị ảnh hưởng, vùng núi dưới thân hắn bị đập tan, khiến cho hắn lơ lửng giữa không trung.

Bốn con ngươi trong bốn mắt Loạn Võ Tôn rung động, trong mắt phản chiếu lấy thân ảnh cua Khương Trường Sinh.

Khương Trường Sinh ngừng ở trước mặt hắn, tay phải cách mặt hắn không đến bốn mươi centimet, dưới áp bách mạnh mẽ của Khương Trường Sinh dưới, lực lượng của hắn ngưng kết vô hình như thủy tinh trong suốt bao bọc hắn.

Loạn Võ Tôn nhíu mày, lạnh giọng hỏi:

- Ngươi và vừa rồi khác biệt, bản tôn tới rồi sao?

Mặt Khương Trường Sinh không biểu tình, nói:

- Giết ngươi, cẩn gì bản tôn.

Tiếng nói vừa ra, hữu chưởng của hắn đột nhiên đẩy về phía trước.

Binh.

Lực lượng vô hình xung quanh Loạn Võ Tôn trong nháy mắt bị đập tan, lực trùng kích khủng bố quét ngang viễn cổ cấm địa, để cả phiến thiên địa lay động kịch kiệt.

Theo tinh không nhìn lại, ở trên mảnh đại lục lắng lặng nổi lơ lửng này hiện ra một cơn gió lốc đang nhanh chóng khuếch tán, cả tòa đại lục đều đang lay động, giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ vỡ nát.

Trong thôn trang cũ nát.

Văn Thái Sơ đưa mặt hướng về viễn cổ cấm địa, sắc mặt của hắn cực kỳ mất tự nhiên.

Cảm giác ngột ngạt thật mạnh.

Nghiệt chướng kia vậy mà cường đại đến tình trạng như thế.

Đối với Đạo Tổ, Loạn Võ Tôn ai có thể thắng, hắn không quan tâm, vô luận người nào chết, hắn thấy, đều là trừ bỏ một tai hại cho Đại Thiên thế giới, tốt nhất lưỡng bại câu thương.

Một hồi bão cát che khuất bầu trời kéo tới, bao phủ thân ảnh Văn Thái Sơ, bao phủ cả thôn trang, lại bao phủ thiên địa.

Trong viễn cổ cấm địa.

Một tay Khương Trường Sinh bóp cổ Loạn Võ Tôn, nâng hắn qua đỉnh đầu, con mắt lớn đầy trời lộ ra vẻ thống khổ.

- Làm sao có thể! Sao ngươi có thể đánh vỡ lực lượng lĩnh vực của ta.

Loạn Võ Tôn sợ hãi kêu to, đối mặt lực lượng của Khương Trường Sinh, lực lượng của hắn không có chút lực lượng chống đỡ, khiến cho hắn không thể nào tiếp thu được.

Mấu chốt nhất là, mới qua đi bao lâu?

Vừa rồi Đạo Tổ căn bản không bị hắn để vào mắt.

Răng rắc!

Khương Trường Sinh vặn gãy cổ Loạn Võ Tôn, con mắt lớn đầy trời đi theo tan biến, thiên địa không còn sáng tối biến ảo.

Cái gọi là lĩnh vực, chỉ có thân ở trong đó mới có thể cảm thụ.

Khương Trường Sinh cũng cảm thấy hứng thú về lực lượng của Loạn Võ Tôn, cảm thấy rất mới lạ, bất quá cái tên này dám ra tay với đệ tử của hắn, vậy hắn cũng sẽ không hạ thủ lưu tình.

Tay phải của hắn dấy lên tam muội chân hỏa, đốt cháy thân thể Loạn Võ Tôn.

Đúng lúc này, thân thể Loạn Võ Tôn bỗng nhiên hóa thành dòng máu, vương vãi xuống.

Khương Trường Sinh ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy hắc ám hư không xuất hiện bốn mắt của Loạn Võ Tôn, ánh mắt hiển thị rõ hoảng sợ, phẫn nộ cùng với hận ý.

Bốn mắt phân tán, hóa thành vô cùng vô tận, sau đó cấp tốc đan xen, số lượng nhanh chóng giảm bót.

Khương Trường Sinh lại không nhận ra khí tức của Loạn Võ Tôn, chuẩn xác mà nói Loạn Võ Tôn đã chạy trốn, chẳng qua lưu lại cảnh tượng mê huyễn.

- Đáng tiếc, nếu có Tam Thanh Thánh Linh, hắn chạy không được.

Khương Trường Sinh yên lặng suy nghĩ, Loạn Võ Tôn tất nhiên là tồn tại Khai Quang Thánh Võ cảnh, hắn lần đầu gặp phải lực lượng quỷ dị vừa rồi, cùng loại với quy tắc chi lực, lại cũng không phải lực lượng quy tắc, có lẽ là lực lượng đặc biệt của Khai Quang Thánh Võ.

Hắn yên lặng hạ xuống, đưa Bình An vào một phương thời không loạn lưu, để hắn tiếp tục tiếp nhận lực lượng cấm địa thối luyện.

Thiên địa thật lâu không thể khôi phục lại bình tĩnh....

Trong Tử Tiêu cung.

"Thừa Thiên năm năm trăm linh chín, Thần Võ giới Loạn Võ Tôn tập kích đệ tử của ngươi là Bình An, ngươi kịp thời ra tay, đánh lui hắn, chặt đứt một trận nhân quả, thu hoạch được sinh tồn ban thưởng - thần thông Đại Thiên Tru Đạo Chỉ"

Thấy nhắc nhở này, Khương Trường Sinh lộ ra nụ cười, thực lực Loạn Võ Tôn cực mạnh, mang đến sinh tồn ban thưởng tất nhiên không yếu.

Mặc dù để Loạn Võ Tôn chạy, nhưng hắn cũng không thèm để ý, dù sao hắn chẳng qua phái ra phân thân, nếu như bản tôn đích thân đến, Loạn Võ Tôn tất nhiên trốn không thoát, Loạn Võ Tôn trở về, cũng có thể mang về sự cường đại của hắn, chấn nhiếp một thoáng Thần Võ giới.

Khương Trường Sinh lúc này bắt đầu truyền thừa Đại Thiên Tru Đạo Chỉ.

Chỉ này có lực lượng hủy diệt, giống với Thiên Địa Câu Diệt, bất quá Đại Thiên Tru Đạo Chỉ là nhằm vào một điểm nào đó, không gì không phá, ngay cả quy tắc lực lượng cũng có thể đánh xuyên, mà Thiên Địa Câu Diệt là hủy diệt hết thảy.

Còn không tệ!

Khương Trường Sinh chuyên tâm tiếp nhận truyền thừa, đợi sau khi truyền thừa kết thúc, hắn bắt đầu tu luyện thần thông này.

Một bên khác.

Côn Luân giới, một mảnh mây đen bao trùm rừng núi, một tòa thành làm bằng đó lẳng lặng ở đó, trong một đại điện đơn sơ trong đó.

Võ Nhân đại đế sắp bước vào điện, hắn đi đến trước mặt lão giả do bẩn, mở miệng nói:

- Tộc trưởng, thiên hạ đại hưng phòng trào tu tiên, chúng ta à có nên đánh dò xét một phen?

Vãng Sinh tộc, chính là chủng tộc do phục sinh Võ Đế tạo thành, từ sau khi Côn Luân giới thành lập, thế lực Vãng Sinh tộc không ngừng tăng trưởng, thu nạp võ giả các phương võ giới đã chết ngày xưa.