← Quay lại trang sách

Chương 886 Đại Thiên Tru Đạo Chỉ, ánh mắt chênh lệch (2)

Nhưng bởi vì Thiên Đình hoành không xuất thế, dẫn đến Vãng Sinh tộc không dám làm loạn, mười phẩn điệu thấp.

Lão giả do bẩn mở mắt, hắn mở miệng nói:

- Dò xét Tiên đạo, rất dễ dàng mạo phạm Thiên Đình, mạo phạm Đạo Tổ, đừng quên những kết cục của vận triều kia.

Võ Nhân đại để nhíu mày, hắn cắn răng hỏi:

- Chúng ta còn muốn như vậy bao lâu? Nếu không thể phản kháng Thiên Đình, vì sao không quy thuận Thiên Đình?

Trước khi Thiên Đình sinh ra, bọn hắn chính là cường giả đỉnh phong giữa thiên địa, vừa phục sinh cũng dễ dàng có được thực lực Thiên Địa Đại Tôn, chỉ cần tập võ một quãng thời gian là sẽ khôi phục đỉnh phong, nhưng bọn hắn lại trôi qua hết sức biệt khuất, Võ Nhân đại để không hiểu rõ lão giả do bẩn vì sao kiêng kị Thiên Đình như vậy.

Hắn thậm chí hoài nghi lão giả dơ bẩn mong muốn đối địch với Thiên Đình, nhưng lão giả dơ bẩn một mực không thừa nhận.

Lão giả do bẩn lắc đầu nói:

- Chờ một chút, võ đạo đại kiếp sắp tới, đến lúc đó Côn Luân giới tất nhiên đại loạn, kia chính là cơ hội Vãng Sinh tộc thoát khỏi lồng giam.

Ý nghĩ của hắn rất đơn giản, kia chính là rời khỏi Côn Luân giới.

Đánh không lại, vậy thì chuyển sang nơi khác.

Hắn đã sớm muốn dời đi cả tộc, nhưng Thiên Đình trấn thủ trên trời, bọn hắn căn bản không có cơ hội chạy đi.

Võ Nhân đại đế nhíu mày, vừa muốn nói chuyện, hắn bỗng nhiên cảm nhận được cái gì, đột nhiên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trước cửa lớn đại điện hai bóng người có đi tới, chính là Diệp Chiến và Lâm Hồng Trần.

Diệp Chiến khoác lên Thiên Tướng thần giáp, hai tay thả lỏng sau thắt lưng, hắn dạo bước đi tới, cười nói:

- Võ đạo đại kiếp? Ngươi có từng nghĩ tới Đạo Tổ có thể trấn áp võ đạo đại kiếp?

Vẻ mặt Lão giả dơ bẩn đầy âm trầm nhìn chòng chọc vào Diệp Chiến.

Lâm Hồng Trần đứng sau lưng Diệp Chiến, mặt không biểu tình, như là nô bộc trung thực. Diệp Chiến dừng bước lại, nói:

- Chiến Đế, đã nhiều năm trôi qua, ta đều đi ra, ngươi làm sao còn không có rời khỏi Côn Luân giới, đi phục sinh tộc nhân của ta?

Nghe hắn nói móc, lão giả dơ bẩn được xưng là Chiến Đế vẫn như cũ không lên tiếng.

Diệp Chiến cười khẩy, nói:

- Các ngươi căn bản không rõ ràng các ngươi đang đối mặt với lực lượng như thế nào, thật sự cho rằng Đạo Tổ không biết sự hiện hữu của các ngươi? Ngài chẳng qua không để bọn ngươi vào mắt mà thôi, hiện tại cho các ngươi một cơ hội, thần phục với ta, hiệu lực cho ta, bằng không, hết thảy bắt bỏ vào Thiên Lao, tội danh của các ngươi dễ dễ định, bản thân sự hiện hữu của các ngươi đối với nhân tộc mà nói chính là một loại mạo phạm cực lớn.

Chiến Đế đứng dậy, nhìn chằm chằm Diệp Chiến, trầm giọng nói:

- Các hạ không khỏi quá tự tin, bây giờ Vãng Sinh tộc xưa đâu bằng nay, thậm chí sinh ra Võ Đạo Thông Thần, các ngươi tự tiện xông vào Vãng Sinh tộc, thật sự cho rằng ta e ngại Thiên Đình, mà chịu đựng các ngươi vô lễ?

- Ha ha ha ha! Võ Đạo Thông Thần.

Diệp Chiến phảng phật nghe được chuyện cười lớn, một giây sau, sắc mặt của hắn trở nên lạnh lẽo, một cỗ đáng sợ sát ý bùng nổ, bao phủ Chiến Đế, Võ Nhân đại đế, khiến cho hai vị Đại Để động dung.

Trên mặt Lâm Hồng Trần cũng lộ vẻ mặt trào phúng.

Lúc trước hắn cũng là tâm tính như Chiến Đế, thật tình không biết thiên hạ sớm đã thay đổi cực lớn.

Diệp Chiến lạnh giọng nói:

- Vậy cứ gọi toàn bộ Vãng Sinh tộc đánh với ta một trận, để cho các ngươi mở mang kiến thức một chút như thế nào là lực lượng của tiên thần.

...

Thiên Đình, trong vườn bàn đào, Khương Tử Ngọc đang bưng lấy một bản bí tịch xem, phía trên in bốn chữ lớn.

Pháp thuật lục nhất.

Trần Lễ đi vào bên cạnh Khương Tử Ngọc, chắp tay chắp tay, nói:

- Bệ hạ, Diệp Chiến đã hợp nhất Vãng Sinh tộc, Lâm Hạo Thiên đã thu phục bốn chi yêu tộc vương tộc, Cường Lương tộc chuẩn bị nhất thống Thái Hoang thập đại cường tộc, Cửu U ma quân vẫn đang nghĩ biện pháp chiếm đoạt Cửu âm tộc, không chỉ bọn hắn, các Chính thần Thiên Đình đều đang bồi dưỡng lực lượng của mình.

Khương Tử Ngọc nhìn không chuyển mắt, nói:

- Cũng không ngoài ý muốn, cái này cũng có trợ giúp Thiên Đình chưởng khống Côn Luân giới tốt hơn, bất quá Thiên Quân các ngươi cần tăng cường giám thị với các Chính thần.

Trần Lễ gật đầu, hắn lộ ra nụ cười, nói:

- Bệ hạ, một vị cháu trai của ngài rất có thiên phú tu tiên, ngài không muốn nhìn một chút sao?

Khương Tử Ngọc khẽ nói:

- Có cái gì tốt để nhìn, tất nhiên là bảo bối của Khương Tú tiểu tử kia, hắn khẳng định không thả người, ngươi phái người đưa một nhóm đan dược cho hắn đi, hắn tên gì?

Trần Lễ cười ha hả nói:

- Hồi bẩm bệ hạ, hắn gọi Khương Thiên Sinh.

Khương Thiên Sinh?

Khương Tử Ngọc ngẩng đầu nhìn về phía Trần Lễ, sau đó lắc đầu bật cười, hắn nói theo:

- Lại cho hắn một khối Thiên Đế lệnh, bất cứ lúc nào đều có thể đi vào Đạo Pháp các của Thiên Đình.

Thiên Đình bởi vì khí vận Phong Thần bảng, lại thêm bản thân là nhân tài đỉnh tiêm một giới, bọn hắn thăm dò tu tiên vượt xa Hạ Giới, đã bắt đầu thành lập nội tình của mình, nhất là Quan Thông U, Tề Duyên, hai người này trước kia sáng tạo võ đạo, bây giờ sáng tạo tiên pháp, khiến cho nhóm tiên thần tấm tắc lấy làm kỳ lạ.

- Tuân mệnh.

Trần Lễ chắp tay nói, sau đó lại nói một chút chuyện mới rời khỏi.

Khương Tử Ngọc buông xuống bí tịch trong tay, hắn ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, suy nghĩ xuất thần.

Cùng lúc đó.

Thần Du đại thiên địa lại nghênh đón một tín đồ.

Chính là Lý Thương Hải từng gặp mặt Khương Trường Sinh một lần, từ khi hắn hướng Thiên Đình cúi đầu, hắn đã đi ra khỏi Thiên Lao, hiệu lực cho chủ nhân Thiên Lao là Lý Mẫn, sau khi trải qua Tiên đạo đại bạo phát, tâm kiên định không thay đổi kia cuối cùng luân hãm, một khi hắn buông ra đề phòng đi tìm hiểu Đạo Tổ, hắn bắt đầu sùng bái năng lực và sự tích của Đạo Tổ.

Cho đến hôm nay, hắn thành kính cuối cùng được Đạo Tổ tán đồng, sau đó hắn bị hết thảy trước mắt kinh diễm.

Nhìn tình cảnh hùng vĩ trong Thần Du đại thiên địa, bên tai lại nghe âm thanh của Đạo Tổ, tâm hắn cũng thay đổi.

Tiên đạo như thế, võ đạo làm sao có thể so?