Chương 889 Địa Tiên đứng đầu, tiên hiệp (1)
Sau khi trăm năm kỳ hạn hứa hẹn đến, Khương Trường Sinh có dặn dò Bạch Kỳ đúng giờ thức tỉnh hắn, sau đó hắn bắt đầu luyện công, nghiên cứu Đạo Pháp Tự Nhiên Công tầng thứ mười hai.
Tiên đạo mặc dù mở ra, nhưng còn đang ở sơ kỳ, đám tu tiên giả còn chưa trải nghiệm đến cảm giác bế quan thiên thu, các cố nhân của Khương Trường Sinh nhóm đều đang trải qua nhân sinh phấn khích của mình, hắn thì hưởng thụ bao trùm tuế nguyệt, phẩm vị tuế nguyệt.
Tuế nguyệt như thoi đưa, nhân gian xuân thu thay phiên.
Thiên Cảnh, đỉnh núi Linh sơn ngoài kinh thành, lôi vân cuồn cuộn.
Các nơi trên núi đều có người đang ngước nhìn, thần sắc hoặc chờ mong, hoặc hâm mộ, hoặc ghen ghét.
Trong kinh thành có lần lượt từng bóng người bay ra, trong đó bao gồm cả Thiên Tử Khương Tú, hắn người mặc long bào, quanh thân có khí vận Chân Long quay quanh, uy phong lẫm liệt.
Đoàn người cấp tốc đi vào trên đỉnh núi, chỉ thấy một nam tử anh tuấn tĩnh toạ ở giữa không trung, hai tay thả ở trước đan điền, đang vận công, lôi kiếp trên đầu vận sức chờ phát động, hắn không hoảng hốt chút nào, chưa từng nhấc mắt nhìn đi.
Người này chính là con trai của Khương Tú, Khương Thiên Sinh.
Kẻ này sắp luyện thành Nguyên Anh, cũng chính là vị tu sĩ Nguyên Anh đầu tiên của Thiên Cảnh, dẫn tới không ít người quan tâm.
Ngay cả trên trời cũng có tiên thần đang nhìn trộm, Bạch Kỳ, Diệp Tầm Địch, Kiếm Thần, Thanh Nhi sánh đôi đứng đó, cúi xem Khương Thiên Sinh độ kiếp.
- Chậc chậc, nếu hắn không phải Cảnh Thiên Tông, ta chặt đầu xuống đất.
Bạch Kỳ cảm khái, trong lời nói tràn ngập hoài niệm.
Kiếm Thần gật đầu nói:
- Như thế nói, Thiên Đế bệ hạ, Thiên Tử Thiên Cảnh thật ra cũng không phải là Đạo Tổ nhất thời nổi hứng đặt tên.
Diệp Tẩm Địch, Thanh Nhi cũng lộ vẻ mặt sùng kính.
Sau khi tu tiên mới hiểu được ảo diệu của linh hồn, hiểu rõ luân hồi vận hành, những chuyện hoang đường mà Đạo Tổ đã từng làm ra bây giờ bị bọn hắn lý giải, vì đó kinh ngạc tán thán.
- Chờ một chút, nói như vậy.
Thanh Nhi đột nhiên suy nghĩ cái gì, kinh ngạc nói, nàng không có nói cho hết lời, trong đầu của nàng hiện ra một khuôn mặt già nua, một đoạn trí nhớ ngàn năm trước xông lên đầu, để cho nỗi lòng nàng phun trào.
Ba người Bạch Kỳ nhìn về phía nàng cũng nghĩ tới điều gì, đều có chút kinh ngạc.
- Thì ra chủ nhân chưa bao giờ quên qua người bên cạnh, cũng không biết Vong Trần xấu hòa thượng kia giờ đang ở chỗ nào.
Bạch Kỳ nhẹ giọng tự nói, con mắt chăm chú nhìn chằm chằm phía dưới.
Khương Thiên Sinh bắt đầu độ kiếp!
Một bên khác, trong điện Kim Loan, Khương Tử Ngọc cũng đang chăm chú nhìn Khương Thiên Sinh, hắn lo lắng vị cháu trai này độ kiếp thất bại, cho nên bất cứ lúc nào chuẩn bị ra tay.
Tiên đạo mở ra đến nay, đã có số lượng lớn Tu Tiên giả bắt đầu độ kiếp, như thế nào độ kiếp trở thành chủ đề náo nhiệt trong Thần Du đại thiên địa.
- Tựa hồ con mắt này càng mạnh, tư chất tu tiên càng cao.
Khương Tử Ngọc yên lặng suy nghĩ, tay phải sờ lên đạo văn trên trán, tư chất tu tiên của hắn cũng mạnh mẽ, thậm chí đều mạnh hơn hết thảy tiên thần, hắn đã có thể thu con mắt thứ ba vào phía dưới da thịt, chỉ để lại một dòng đạo văn.
Hắn bỗng nhiên suy nghĩ con của mình - Khương Thiện, cũng không biết thiên tư tu tiên của Khương Thiện như thế nào.
Đáng tiếc, tiểu tử kia vội vàng sát lục tại Huyết Vực, đã thật lâu chưa từng xuất hiện bên trong Thần Du đại thiên địa.
Trong lúc được người trên trời, người dưới mặt đất quan tâm, Khương Thiên Sinh bắt đầu độ kiếp, lần này độ kiếp hữu kinh vô hiểm, Thiên Cảnh chính thức sinh ra tu sĩ Nguyên Anh cảnh.
Trăm năm kỳ hạn đã đến, Khương Trường Sinh bị Bạch Kỳ đánh thức, hắn mở mắt, sau đó duỗi cái lưng mệt mỏi.
Mộ Linh Lạc cũng quay về, trông mong mà đối đãi nhìn hắn, không chỉ nàng, hết thảy toàn bộ tín đồ bên trong Thần Du đại thiên địa đều đang đợi một ngày này.
Lần trước giảng đạo, Đạo Tổ mang đến Tiên đạo cho chúng sinh, lần này giảng đạo lại sẽ mang đến cái gì?
- Các ngươi đi vào chuẩn bị đi.
Khương Trường Sinh mở miệng nói, hai nữ gật đầu, riêng phần mình tĩnh toạ.
Hắn ngược lại không gấp, đứng dậy, chuyển động gân cốt, đồng thời chỉnh lý cảm ngộ trăm năm qua.
Hắn nghiên cứu vẫn như cũ là quy tắc nhân quả, còn rất có hiệu quả; hắn ngoại trừ có thể thấy liên hệ nhân quả ở giữa sinh linh ra, còn có thế thông qua nhân quả diễn toán một chút chuyện sắp xảy ra, bất quá tạm thời chỉ có thể thích hợp với phàm nhân.
- Hiểu rõ mệnh số, nhìn trộm tương lai.
Trong lòng Khương Trường Sinh cảm khái, nhân quả chi đạo bác đại tinh thâm, hắn cảm giác mình cần rất nhiều thời gian đi nghiên cứu.
Nhân quả chi đạo còn như vậy, huống chỉ lại tu Đại Đạo khác.
Đợi Thiên Đình triệt để an tĩnh lại, Khương Trường Sinh ngồi xuống, ý thức tiến vào Thần Du đại thiên địa.
Hắn xuất hiện phía trên cửu trọng thiên, nhìn xuống đại địa, phát hiện hết thầy tín đồ đã chờ đợi trên mặt đất, đều hết sức giảng quy củ, không có tín đồ lắc lư trên không trung.
Khương Trường Sinh tản mát ra uy áp của mình, bao phủ thiên địa, để thiên địa yên lặng lại.
Trong Thần Du đại thiên địa, chỉ có hắn có thể thi triển uy áp, cái này cũng thuận tiện hắn quản lý Thần Du đại thiên địa.
- Lần trước giảng đạo chính là giảng bước vào Tiên đạo, lần này giảng linh căn, chúng sinh đều có linh căn, chẳng qua là tư chất khác biệt, thuộc tính linh căn khác biệt.
Âm thanh Đạo Tổ không to, lại rõ ràng truyền vào tai tất cả mọi người, mang đến cực lớn hi vọng cho phần lớn tín đồ.
Từ khi Tiên đạo mở ra, các tín đồ đều tu tiên, nhưng cũng không phải tất cả mọi người thành công, tuyệt đại đa số tín đồ đều khổ vì tư chất, bây giờ Đạo Tổ cho bọn hắn hi vọng.
Chúng sinh đều có linh căn.
Câu nói này xua tán đi hắc ám trong lòng rất nhiều tín đồ.
Khương Trường Sinh tiếp tục giảng giải phân chia thuộc tính linh căn, đây cũng là chia tách ra theo Đạo Pháp Tự Nhiên Công, hắn chuẩn bị phân ra phương pháp tu hành cho từng thuộc tính cơ sở cho các tín đồ.
Đạo Pháp Tự Nhiên Công không có phân chia thuộc tính, chú trọng chính là toàn diện, bao dung hết thảy linh lực. Đây cũng là nguyên nhân hắn có thể mở mang Đạo Giới.