Chương 890 Địa Tiên đứng đầu, tiên hiệp (2)
Lần này giảng đạo chỉ kéo dài ba ngày, nhưng ngắn ngủi ba ngày lại làm cho các tín đồ được ích lợi không nhỏ, những tín đồ có tư chất tu tiên trác tuyệt cũng đạt được cảm ngộ trình độ khác biệt.
Nhưng Khương Trường Sinh cũng không chỉ vì giảng đạo.
- Ngàn năm sau, ta sẽ lựa chọn ra một vị Địa Tiên chi chủ trong Tu Tiên giả nhân gian, chấp chưởng Thiên Địa bảo giám, hưởng lực lượng Thiên Địa, thủ hộ nhân gian, Địa Tiên chi chủ ngoại trừ tu vi, còn cần đại công đức, lòng mang chúng sinh thiên hạ, không có thành kiến chủng tộc.
Lời này để đại địa phân chấn, vô số tín đồ reo hò, nhóm tiên thần Thiên Đình ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã điều chỉnh tốt tâm tính, bọn hắn cảm giác Đạo Tổ muốn cho nhân gian một cơ hội.
Người cầm quyền giống như Khương Tử Ngọc, Trần Lễ thì nghĩ tới là ngăn chế, Đạo Tổ muốn chế hành Thiên Đình, bọn hắn âm thẩm kinh hãi, chẳng lẽ các bọn hắn làm việc đã chọc đến Đạo Tổ không vừa lòng?
Sau khi giảng đạo kết thúc, Khương Trường Sinh rời khỏi Thần Du đại thiên địa, sau khi cỗ uy áp kia tan biến, Thần Du đại thiên địa giống như võ tổ, tiếng náo động kinh thiên động địa.
Trở lại Tử Tiêu cung, Khương Trường Sinh đi đến trước lò luyện đan bắt đầu luyện đan.
Sau khi Mộ Linh Lạc tỉnh lại đi vào bên cạnh hắn, tò mò hỏi thăm dụng ý của Địa Tiên chi chủ, có thể chọn Khương Tú hay không.
- Địa Tiên chi chủ không thể chọn từ Khương gia, Khương gia đã thu được quyền lực cực lớn, không thể một tay che trời.
Khương Trường Sinh trả lời, hắn hiện tại cũng không phải đang quản lý vận triều, cân bằng quan trọng nhất, lòng người đều sẽ thay đổi, hắn cũng sẽ không đi cược Thiên Đình vĩnh viễn chính nghĩa, công bằng.
Cùng với việc Thiên Đình hủ hóa, không bằng sớm gõ vang cảnh báo.
Nhân tính phải dựa vào quy tắc ước thúc, mà không phải tôn trọng bản tâm.
Mộ Linh Lạc gật đầu, nói:
- Vườn Bàn Đào đã bắt đầu kết quả, trước đó nói đại hội bàn đào, khi nào triển khai?
Khương Trường Sinh cười nói:
- Mặc dù đã kết quả, nhưng số lượng không nhiều, ngươi có khả năng sớm tuyên dương, để Côn Luân giới biết được hội Bàn đào, tựa như ta giảng đạo.
Mộ Linh Lạc sáng mắt lên, nói:
- Biện pháp tốt như thế, ta trước hết để cho Thiên Đình tuyên dương hội Bàn đào, cứ định tại ngàn năm sau, khi đó, bàn đào sẽ đủ dùng.
- Hội Bàn đào không chỉ hướng về Thiên Đình, người có đại công đức trong nhân gian cũng được tham gia hội bàn đào.
Khương Trường Sinh nhắc nhở, Mộ Linh Lạc tỏ ra hiểu rõ.
Nàng cảm khái nói:
- Côn Luân giới có ngươi, thật sự là đại hạnh, Thần Võ giới đều không thể từ ái đối với chúng sinh như ngươi.
Khương Trường Sinh một bên điều khiển tam muội chân hỏa, một bên trả lời:
- Kia chỉ là bởi vì Thần Võ giới đời đời truyền lại, kẻ đến sau sớm đã quên sơ tâm của người sáng lập, Thần Võ giới ban đầu tất nhiên cũng giống như ta, đây cũng là lý do ta vì sao muốn ngăn chế Thiên Đình cùng Khương gia, lập trường khác biệt, đăm chiêu suy nghĩ tự nhiên sẽ khác biệt.
Mộ Linh Lạc rất tán thành gật đầu, nàng kể về Mộ gia, nàng cảm giác Mộ gia đã thay đổi đến mức để cho nàng cảm giác lạ lẫm, bao gồm cả cha mẹ cùng gia gia của nàng.
Mộ gia bởi vì Mộ Linh Lạc, địa vị cũng cực cao, đã đến mức độ gần với Khương gia, Dương gia.
Hai người khó được thời gian nói chuyện phiếm, Mộ Linh Lạc càng nói càng hăng say, nói hết thảy hết thảy những chuyện mình nhìn thấy mấy qua, Khương Trường Sinh nghiêm túc nghe, dù sao cũng nên nhín chút thời gian làm bạn người bên cạnh.
Địa Tiên chi chủ.
Bốn chữ này trong vòng mấy năm trong tương lai truyền khắp toàn bộ Côn Luân giới, dẫn tới các tộc thiên hạ chấn động.
Đạo Tổ muốn lập Địa Tiên chi chủ, đây không phải cho chúng sinh nhân gian cơ hội?
Trong lúc nhất thời, phong trào tu tiên phóng đại, càng ngày càng nhiều hiệp nghĩa chi sĩ sinh ra.
Như thế nào là công đức, hành hiệp trượng nghĩa chính là công đức đơn giản nhất.
Tề Thánh Thiên Đình càng đưa ra cảm niệm về tiên hiệp, hắn cho rằng người tu hành không nên chỉ vì chính mình, tôn sùng tiên hiệp chi phong, càng có trợ giúp Tiên đạo phát triển cùng với thiên hạ thái bình kéo dài.
Khương Tử Ngọc chịu cổ động, để cho người ta ghi lại lý niệm về tiên hiệp của Tế Thánh, sao chép cho hết thảy tiên thần, để hết thảy tiên thần đọc thuộc lòng.
Trong âm thẩm, nhóm tiên thần đều biết Thiên Đế làm như vậy chính là bị Địa Tiên chi chủ kích thích.
dù đều rõ ràng nguyên do, nhưng vẫn có không ít tiên thần bị tiên hiệp chỗ đả động, nổi danh nhất chính là Lý Thương Hải, tên này giống như nhập ma, đi khắp tứ đại Thiên Môn, đọc diễn cảm quan niệm tiên hiệp của Tề Thánh.
Mỗi năm đi qua, lý niệm tiên hiệp truyền vào nhân gian, dẫn tới không ít Tu Tiên giả truy phủng, dĩ nhiên, cũng có Tu Tiên giả khịt mũi coi thường, cảm thấy đây là trò đùa, bọn hắn càng tôn sùng làm người không vì mình, thiên tru địa diệt.
Từ từ, Tu Tiên giới bắt đầu xuất hiện chính ma phân chia, còn có chính tà khó phân.
- Quả nhiên, quy luật thế giới vận hành và xu thế phát triển nói chung đều giống nhau.
Khương Trường Sinh ngồi trên Đại Đạo Càn Nguyên Thần Tọa, trong lòng cảm khái vạn phần.
Tiên hiệp sinh ra cũng không phải là ý hắn, chính ma phân chia cũng giống như thế.
Hắn cũng không có ngăn cản, cũng không có chèn ép Ma đạo, vạn sự vạn vật đều có tác dụng của nó, không có ma sẽ không có chính, hắn muốn đứng ở góc độ Côn Luân giới đối đãi tất cả những thứ này.
Cùng lúc đó, ngoài Tử Tiêu cung có một người đang quỳ lạy.
Chính là Thất Minh Vương bị Kim Cô Chú hàng phục.
Hắn đã quỳ mấy ngày, không có nhìn thấy Đạo Tổ, hắn không biết nên rời khỏi, hay là nên tiếp tục quỳ.
Hắn đã từng là vạn cổ thiên kiêu, chưa bao giờ gặp qua cảnh ngộ sỉ nhục như thế, nhưng hắn đã không lo được nhiều như vậy.
Đi vào Côn Luân giới nhiều năm như vậy, hắn nhìn thấy Tiên đạo sinh ra, nhìn thấy Tiên đạo phát triển sáng chói, hắn cũng thông qua thủ đoạn của mình thu được phương pháp tu tiên, hắn kinh hỉ phát hiện tu tiên có trợ giúp hắn chưởng khống ma công của mình.
Đây cũng là nguyên nhân hắn quỳ lạy Đạo Tổ.