← Quay lại trang sách

Chương 901 Ngộ đạo nhân quả, có ý muốn mời chào

Đối mặt Tiêu Hòa tiên tử trêu chọc, tâm thái Khương Trường Sinh cấp tốc bày ngay ngắn, khiêm tốn nói:

- Tiên tử nói đùa, lần này có thể tới, toàn bằng vận khí tốt.

Tiêu Hòa tiên tử lắc đầu nói:

- Khí vận cũng là một khâu không thể thiếu của tu tiên, có đôi khi khí vận tốt, thắng qua đạo thống cùng thiên tư.

Khương Trường Sinh chỉ có thể gật đầu không nói.

Sau đó được Tiêu Hòa tiên tử mời, bọn họ như trước đó, ngồi gần nhau.

Khương Trường Sinh nhìn xung quanh, nơi này cũng không phải là đạo tràng của Côn Luân giáo chủ, biển mây bao la hùng vĩ, một ngọn núi có đỉnh nổi bật như măng mùa xuân, chân trời là mặt trời lặn to lớn, trời chiều đẹp vô hạn, xinh đẹp như tranh vẽ.

Sau khi ngồi xuống, Khương Trường Sinh phát hiện Tu Tiên giả nơi này có số lượng ít hơn rất nhiều nếu so với Côn Luân đạo tràng, bất quá từng người khí chất xuất chúng, rõ ràng bất phàm, ngoại trừ Tu Tiên giả nhân tộc, hắn còn nhìn thấy một vài Tu Tiên giả vẫn còn giữ bản thể đặc thù của yêu tộc.

- Huyền Đề tổ sư rất ít giảng đạo, lần này giảng nhân quả, nhân quả chi đạo vô cùng thâm ảo, cũng không biết lần này có thể lĩnh ngộ bao nhiêu.

Tiêu Hòa tiên tử đưa mắt nhìn phía trước ung dung nói, trong đôi mắt đẹp của nàng tràn đầy chờ mong.

Nhân quả chi đạo?.

Này không vừa đúng?

Khương Trường Sinh âm thầm nghĩ tới nhưng hắn cũng không có kinh ngạc, đạo thống phản thần khẳng định kiểm trắc đến hắn đang nghiên cứu đạo gì.

Hắn vẫn cảm thấy nhân quả đạo mới phù hợp thân phận của Vạn Tiên Chi Tổ, bấm ngón tay tính toán, vạn sự vạn vật đều ở trong thôi diễn của mình, đây mới là chân tiên nhảy ra ngoài tam giới, không ở trong ngũ hành.

Khương Trường Sinh và Tiêu Hòa tiên tử tùy ý trò chuyện, chờ đợi Huyền Đề tổ sư đến.

Qua một hồi lâu, một vệt kim quang từ trên trời giáng xuống, rơi ở phía trước, biến ảo thành một hạt giống to lớn, hạt giống cấp tốc nở ra, hóa thành toà sen, một lão đạo nhân thân hình cao lớn tĩnh toạ trên đó, trong tay cầm một cái bình bạch ngọc, có thể thấy trong có hai đầu cá đang du động.

Khương Trường Sinh tò mò, những chút cao nhân đắc đạo này đều thích ngồi toà sen sao?

Huyền Đề tổ sư mở mắt, quét nhìn hết thảy Cầu Đạo giả.

- Bái kiến Huyền Đề tổ sư!

Các cầu Đạo giả cùng hô lên, âm thanh hội tụ vào một chỗ, quanh quẩn không dứt.

Huyền Đề tổ sư khẽ gật đầu, mở miệng nói:

- Tiên duyên hội tụ, đã gặp chính là duyên, ta luận nhân quả, các ngươi có thể tìm hiểu bao nhiêu, toàn bằng tạo hóa của riêng mình.

Lần này, Khương Trường Sinh có thể cảm nhận được âm thanh Huyền Đề tổ sư tràn ngập một loại sức cuốn hút khó tả, khiến cho tâm hắn bình tĩnh như đầm nước.

Sau đó, Huyền Đề tổ sư trực tiếp bắt đầu giảng đạo, cỗ sức cuốn hút kia tăng nhiều, Khương Trường Sinh nghe nghe, liền lâm vào trong trạng thái ngộ đạo.

Thì ra đây chính là giảng đạo, cũng không phải giảng giải đạo pháp, mà là thông qua âm thanh, dẫn dắt Cầu Đạo giả tiến vào trạng thái lĩnh ngộ, loại năng lực này rất mạnh.

Bên tai quanh quẩn âm thanh Huyền Đề tổ sư giảng đạo, Khương Trường Sinh thế mà bắt đầu hiểu rõ rất nhiều hoang mang trước đó tìm hiểu về nhân quả chi đạo, còn sinh ra rất nhiều tư tưởng mới.

Hắn rất nhanh đã đi tắm trong đó, quên đi xung quanh.

- Nhân quả chi đạo giao tế duyên hội, từ lúc bắt đầu mà kết thúc, do cuối cùng mà bắt đầu, thủy chung giao hội, thiên biến vạn hóa, vạn pháp tự có nguyên nhân của nó.

Huyền Đề tổ sư giảng đạo êm tai, nhóm Cầu Đạo giả đều có phản ứng, có người trầm tư suy nghĩ, có người lộ vẻ mặt vui mừng, cũng có người thẹn quá hoá giận, đấm ngực dậm chân, tất cả đều nhắm mắt lại, giống như lâm vào trong mộng cảnh khác biệt.

Khương Trường Sinh đã cảm nhận được nhân quả xung quanh, trên người mỗi một vị Cầu Đạo giả đều có vô số kể nhân quả, trong đời này, người đã gặp, phàm là từng có giao tiếp, đều sẽ sinh ra nhân quả.

Phức tạp như vậy, khổng lồ như vậy, rồi lại làm hắn trầm mê.

Dần dần, hắn phát hiện nhân quả Cầu Đạo giả không chỉ kiếp này, còn có kiếp trước.

Liên quan đến nhân quả kiếp trước, thế thì càng sâu.

Hắn hiện tại vẫn ở vào giai đoạn hiểu rõ nhân quả, biết rõ nhân quả, mới có thể bước chân vào nhân quả, thậm chí thôi diễn quy luật của nó, thông qua nhân quả tính tới chuyện sắp xảy ra.

Đợi đến đại thành, thậm chí có khả năng điều khiển nhân quả chi đạo tiến hành chiến đấu.

Khương Trường Sinh quên đi thời gian, chuyên tâm ngộ đạo.

Tuế nguyệt như thoi đưa, thời gian qua mau, nhưng trời chiều to lớn ở chân trời lại không có rơi xuống, không nghiêng lệch.

Không biết đi qua bao lâu.

Khi Khương Trường Sinh tỉnh lại từ trạng thái ngộ đạo, bên tai sớm đã không có âm thanh Huyền Đề tổ sư giảng đạo.

Hắn mở mắt nhìn lại, đạo tràng trên biển mây an tĩnh, đại bộ phận Cầu Đạo giả còn đang trầm tư suy nghĩ.

Hắn nghiêng đầu đi, phát hiện Tiêu Hòa tiên tử còn đang ngộ đạo, đôi mi thanh tú nhíu chặt, rõ ràng gặp được khó khăn không thể nào hiểu được.

- Ta đây là thiên tư xuất chúng, hay là quá bình thường?

Khương Trường Sinh yên lặng suy nghĩ, hắn cẩn thận cảm thụ, mình nhìn trộm về nhân quả rõ ràng hơn nhiều, trong mắt hắn, những nhân quả quấn quanh nhóm Cầu Đạo giả vô hình hóa hữu hình, còn như thực chất, khiến cho hắn cảm thấy thú vị.

Không so sánh với người khác, chỉ là bản thân tăng lên đã khiến cho hắn thỏa mãn.

Giá trị đạo thống nhân quả sẽ còn sinh ra, cơ hội nghe đạo không chỉ có lần này, hắn không có cái gì để so sánh.

Mà những người này đều là Tu Tiên giả trước đây thật lâu, bây giờ Tiên đạo cô đơn, do hắn khởi động lại, há không phải nói rõ những người này cũng đã chết rồi?

Khương Trường Sinh không khỏi nhìn về phía Tiêu Hòa tiên tử, lại nhìn về phía Huyền Đề tổ sư cao thâm mạt trắc phương xa.

Tâm hắn hơi rung động, bỗng nhiên cảm giác được trên người nhiều thêm một vài thứ gì đó.

Lúc này, Huyền Đề tổ sư mở mắt, vừa hay đối mặt cùng Khương Trường Sinh.

Lần này, Khương Trường Sinh không có trốn tránh, bởi vì hắn biết đây chỉ là một đoạn trí nhớ cũng không phải chân thực, công năng đạo thống phản thần không đến mức khiến cho hắn gặp nạn.