← Quay lại trang sách

Chương 902 Đại Hàn Thiên buông xuống

Bốn mắt nhìn nhau, Huyền Đề tổ sư lại hướng hắn lộ ra một mỉm cười, sau đó lại nhắm mắt lại, cũng không nói gì thêm.

Trong lòng Khương Trường Sinh tò mò, đối phương lúc trước ăn nói có ý tứ, vì sao lúc này đối với hắn cười một thoáng, là phát giác được dị thường của hắn?

Cẩn thận nhớ lại, lúc trước Côn Luân giáo chủ cũng giống như thế, cũng phát giác được Khương Trường Sinh không tầm thường.

- Tuy là huyễn tượng, lại chân thật như vậy, chẳng lẽ ta thật sự dùng một loại phương thức nào đó không thể lý giải trở về quá khứ, nhưng ta cũng không có gặp qua tồn tại chân thực mà?

Khương Trường Sinh thầm nghĩ, đây có lẽ cũng là một loại nhân quả, một loại nhân quả mà hắn tạm thời không thể phỏng đoán.

Bởi vậy, bản thân hệ thống sinh tồn đã ẩn chứa rất nhiều lực lượng quy tắc.

Khương Trường Sinh không nghĩ nhiều nữa, tiếp tục cảm ngộ.

Thời gian tiếp tục chuyển dời, lần lượt có Tu Tiên giả tỉnh lại.

Tiêu Hòa tiên tử tỉnh lại phát hiện Khương Trường Sinh càng sớm tỉnh ngộ hơn nàng, không khỏi kinh ngạc, nàng tò mò hỏi:

- Đạo hữu chẳng lẽ trước đó đã bước chân vào nhân quả chi đạo?

Khương Trường Sinh nhìn về phía nàng, nói:

- Không sai, bất quá chẳng qua là lần đầu trải qua, không coi là cái gì.

Tiêu Hòa tiên tử gật đầu nói:

- Có thể tại Thái Ất cảnh đã lần đầu trải qua nhân quả chi đạo, đạo hữu quả nhiên thiên tư cao minh.

Khương Trường Sinh kinh ngạc, đối phương không ngờ lại có thể xem thấu tu vi cảnh giới của hắn?

- Lần này giảng đạo không sai, thu hoạch lớn hơn so với lần trước nghe đạo, đang bế quan ngàn năm, ta sẽ đi tới Linh Hải tìm kiếm tiên duyên, Trường Sinh đạo hữu có nguyện tiến đến?

Tiêu Hòa tiên tử cười híp mắt hỏi, nàng nhìn chằm chằm Khương Trường Sinh, càng ngày càng hài lòng.

Khương Trường Sinh thì nhịn không được hỏi:

- Xin hỏi tiên tử, vì sao nóng lòng lôi kéo ta như thế?

Tiêu Hòa tiên tử trả lời:

- Lần đầu tiên chẳng qua là tò mò, chỉ bảo xuất phát từ hảo tâm, lần này có thể lại gặp lại, nói rõ giữa ngươi và ta có duyên phận, mà lại ngươi biểu hiện ra thiên tư bất phàm, ta tự nhiên muốn lôi kéo.

Nàng nói thoải mái, không làm bộ, bình tĩnh nhìn chằm chằm Khương Trường Sinh.

Khương Trường Sinh nghĩ thầm nào có duyên phận gì, trừ phi lần sau nghe đạo còn có thể gặp được ngươi.

Hắn cười nói:

- Đa tạ tiên tử có ý tốt, chỉ là ta còn có chuyện quan trọng, không thể cùng tiên tử cộng tham gia tiên duyên.

- Xin hỏi là chuyện gì?

- Có cừu gia muốn giết ta.

Khương Trường Sinh thấy đối phương tiếp tục truy vấn, dứt khoát nói thẳng.

Tiêu Hòa tiên tử lắc đầu bật cười, nói:

- Không ngờ đạo hữu nhìn như thong dong lạnh nhạt, lại thân hãm sát kiếp, có thể nói một chút kẻ địch hay không, nếu như bối cảnh không lớn, ngươi vào Linh Tiêu giáo của ta, Linh Tiêu giáo thay ngươi hóa giải.

Nàng sở dĩ lôi kéo Khương Trường Sinh, cũng là bởi vì Khương Trường Sinh bộc phát khí chất bất phàm, khí chất như vậy cực kỳ khó được đặt ở trên người Cầu Đạo giả tuổi trẻ, lại thêm lĩnh ngộ của Khương Trường Sinh về nhân quả chi đạo, nàng càng muốn mời chào.

Khương Trường Sinh cười hỏi:

- Xin hỏi Linh Tiêu giáo có bao nhiêu giáo đồ?

- Tính luôn cả ta, chín người.

- Chín người? Thật là không tầm thường, nhân số như thế, nói rõ người người đạo hạnh cao thâm. -

Tiêu Hòa tiên tử từ chối cho ý kiến, chẳng qua ánh mắt nhìn về phía Khương Trường Sinh tràn ngập thâm ý.

Khương Trường Sinh đột nhiên phát hiện Tu Tiên giả xung quanh tỉnh lại đang ngó chừng hắn, vẻ mặt cổ quái.

Chẳng lẽ Linh Tiêu giáo địa vị cực cao ở trong Tu Tiên giới?

Khương Trường Sinh thầm suy nghĩ, lại cũng không có hối hận, dù sao hắn không thuộc về nơi này.

- Đi thôi, tổ sư đã lui ra, chúng ta tự động rời khỏi.

Tiêu Hòa tiên tử đứng dậy nói, Khương Trường Sinh quay đầu nhìn lại, Huyền Đề tổ sư đã không thấy đâu.

Thấy thế, Khương Trường Sinh đứng dậy đi theo Tiêu Hòa tiên tử rời khỏi, hai người tới trước truyền tống môn của đạo tràng, khách khí hai câu liền riêng tự mình rời khỏi.

Một bước đi vào trong truyền tống môn, Khương Trường Sinh lập tức cảm giác trời đất quay cuồng.

Hoắc!

Khương Trường Sinh chỉ cảm giác mình đột nhiên rơi xuống đất, mở choàng mắt, phát hiện mình đã trở lại Tử Tiêu cung.

Hắn nhìn về phía phân thân bên cạnh, phân thân dung nhập vào trong cơ thể hắn, để hắn hiểu được đạo thống phản thần chỉ hao tốn mấy tức thời gian.

Hắn âm thầm thở dài một hơi, hắn sợ đạo thống phản thần sử dụng thời gian quá dài.

Hắn ngồi trên Đại Đạo Càn Nguyên Thần Tọa, bắt đầu xem cảm ngộ của mình, đến mức Vạn Cổ Hàn Triều, binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn, chuyên chú vào bản thân mạnh lên mới tốt.

Mười năm thoáng qua tức thì.

Một ngày này, Khương Trường Sinh còn đang xem nhân quả chi đạo mà Huyền Đề tổ sư giảng, hắn bỗng nhiên cảm nhận được cái gì, mở mắt nhìn lại.

- Cỗ hàn ý này thật mạnh!

Trong lòng Khương Trường Sinh run lên, hắn lập tức ở trong lòng diễn toán người mạnh nhất trong phạm vi đã biết.

"Cần tiêu hao 11 thiên đạo giá trị hương hỏa, có tiếp tục hay không?"

11 thiên đạo giá trị hương hỏa.

Dã vượt qua Khai Quang Thánh Võ cảnh.

Tất nhiên là đến từ Thần Võ giới.

Trách không được Huyền Hoàng Đại Thiên Địa có được nhiều Khai Quang Thánh Võ ẩn thế như vậy, Thần Võ giới vẫn có thể trấn áp.

Trong lòng Khương Trường Sinh chìm xuống, lúc này thao túng Côn Luân giới xê dịch.

Cùng lúc đó, phía trên Huyền Hoàng Đại Thiên Địa, hàn khí hình thành gió lốc cuồn cuộn, một đạo thân ảnh trôi nổi trong đó.

Người này người mặc trường bào màu xám, vạt áo giống như bị xé nát, hắn tóc dài tùy ý rối tung, màu tóc như cỏ khô, làn da hắn có màu xanh lam, mặt ngoài bám vào hàn băng, trường mi hắn như là hai thanh loan đao, song đồng nổi lên màu bạc, trong tay áo hiện ra hai tay dài nhỏ, đầu ngón tay như trảo.

- Ba ngàn thiên địa, còn là cùng trên một kỷ nguyên, không có biến hóa, thật không thú vị.

Nam tử áo bào xám tự lẩm bẩm, ngữ khí đạm mạc. Hắn chính là Đại Hàn Thiên mà Thần Võ giới mời tới.