Chương 907 Sẽ cùng Đạo Tổ phân cao thấp (1)
Sau khi hấp thu Cựu Cổ đại thiên địa, khí tức nam tử áo bào xanh đi đến mức độ cực kỳ đáng sợ, mặc dù cách nhau rất xa, Khương Trường Sinh ở Tử Tiêu cung phía xa cũng có thể cảm nhận được, mặc dù không bằng Vạn Cổ Hàn Triều trước đó, nhưng cũng làm hắn cảm thấy kiêng kị.
Nam tử áo bào xanh dưới cái trạng thái này, nếu Khương Trường Sinh không toàn lực ứng phó, chỉ sợ rất khó tru diệt.
Các cường giả Thần Võ giới cảm thụ càng sâu, dồn dập kéo dài khoảng cách, không dám tới gần hắn.
Nam tử áo bào xanh thu hắc động trước ngực vào trong lòng bàn tay, sau đó vỗ lên cái trán, trong chốc lát, từng đạo phù văn màu đen theo cơ thể hắn toát ra, trải rộng toàn bộ hư không, dị thường dễ thấy trong hư không đóng băng.
Phù văn màu đen tựa như mạng nhện khuếch tán, lại như xiềng xích, phong tỏa toàn bộ hư không.
Khai Quang Thánh Võ kinh hãi, lúc này thi triển tuyệt học, song chưởng đánh ra một phương thiên địa, đó là núi lửa liên miên địa ngục, cấp tốc biến lớn, muốn xông ra phù văn màu đen phong tỏa, nhưng thiên địa vừa giải trừ phù văn màu đen cấp tốc phá toái, sau đó bị ép thành bột mịn.
Tay phải nam tử áo bào xanh nắm thành quyền, phù văn màu đen khắp hư không đóng băng cấp tốc co vào, theo mặt phẳng trở nên lập thể, giống như từ trên giấy nhảy ra, dùng tốc độ cực nhanh bao trùm đám người Thần Võ giới, theo phù văn màu đen co rút lại thành hắc cầu, khí tức các cường giả Thần Võ giới không còn sót lại chút gì.
Quá nhanh!
Theo nam tử áo bào xanh hấp thu đại thiên địa bắt đầu phản kích đến tru diệt kẻ địch, quá trình không đến thời gian ba hô hấp.
Phù văn màu đen thần bí cầm giữ không gian, tại giai đoạn cuối cùng, dùng thị lực Khương Trường Sinh, rõ ràng thấy những võ giả kia mong muốn thân hóa hư không, nhưng đều thất bại.
Phía trên Chí Hư Triệt Võ, võ giả rất khó bỏ mình, ít nhất rất khó bị võ đạo đánh chết, đáng tiếc, những người này đối mặt cũng không phải võ đạo.
Nam tử áo bào xanh đưa vừa thu tay lại, thu phù văn màu đen vào trong cơ thể, ngay sau đó hắn phun ra một ngụm máu, cả người bắt đầu phun máu, thân thể như bị nện thành đống cát, lay động kịch liệt, năm hơi sau mới dừng lại, khí tức cả người hắn trở nên uể oải.
Thì ra một chiêu vừa rồi có một cái giá rất lớn.
Giờ phút này, nam tử áo bào xanh vô cùng suy yếu, hắn không có dừng lại, quay người bay về phía sâu trong Hư Không Vô Tận.
Khương Trường Sinh nhìn hắn chạy trốn, trong lòng cảm khái vạn phần.
Không ngờ Cựu Cổ đại thiên địa cứ như vậy vong, mà Thần Võ giới cũng tổn thất nặng nề, những cường giả kia cần hao tốn bao nhiêu tài nguyên cùng thời gian mới bồi dưỡng ra được.
Dưới cái nhìn soi mói của Khương Trường Sinh nhìn, nam tử áo bào xanh tìm kiếm được một phương thiên địa bị băng phong, chui vào trong đó, bắt đầu dưỡng thương.
- Không thể coi thường người khác, ngoại trừ Thần Võ giới, Hư Không Vô Tận cũng tàng long ngọa hổ.
Khương Trường Sinh nghĩ thầm, cổ thuật của nam tử áo bào xanh khiến cho hắn mở rộng ánh mắt.
Như vậy xem ra, Thần Võ giới mong muốn tiêu diệt toàn bộ Hư Không Vô Tận cũng không dễ dàng như vậy.
Khương Trường Sinh thu hồi Thiên Địa Vô Cực Nhãn, hắn đứng dậy, đi vào trước lò luyện đan, bắt đầu luyện đan.
Theo đan hương tràn ngập, Bạch Kỳ tỉnh lại, nàng tiến đến bên cạnh Khương Trường Sinh, hỏi thăm hắn cần dược liệu gì.
Khương Trường Sinh đại khái nói một lần, nàng ghi lại liền rời khỏi Tử Tiêu cung.
Hắn biết Bạch Kỳ lần này hạ giới, cần trải qua sát kiếp, hắn không có ngăn cản, muốn nhìn xem diễn toán lý giải nhân quả của mình có đã nhập môn hay không.
Một năm sau.
Thiên Đình náo nhiệt lên, các thiên binh thiên tướng đều đang thảo luận một chuyện tranh chấp ở nhân gian, Long Cung cùng Thiên Cảnh, hai phe thế lực đều có đại bối cảnh, thậm chí có thể truy tố đến Đạo Tổ, đầy đủ Thiên Đình đau đầu.
Trên Lăng Tiêu bảo điện, Long Cung Long Vương cùng thừa tướng Thiên Cảnh đều như muốn đánh nhau tại đương trường.
Nguyên nhân chuyện gây ra rất đơn giản, chẳng qua là hai dòng dõi thất bên hoàng đánh nhau vì thể diện, nhưng Long Vương cùng Khương Tú cũng không có phát hiện, mãi đến long tử và hoàng tử càng náo càng lớn, dính đến tính mệnh càng nhiều, Long Vương cùng Khương Tú biết được đã không thu được kết cục.
Bạch Kỳ từng đi làm thuyết khách, nào biết Khương Tú phát động công kích sứ giả Long Cung, bây giờ Thiên Cảnh không phải tầm thường, mà Bạch Kỳ luyện công lại không chăm chỉ, bị thương trong đại trận, này mới khiến hai bên dừng tay, dù sao nàng đến từ Tử Tiêu cung, là thị nữ của Đạo Tổ, tầng thân phận này đủ để Thiên Cảnh, Long Cung lạnh mình, chuyện cuối cùng nháo đến Thiên Đình, hai bên đều hi vọng Thiên Đình chủ trì công đạo.
Thiên Cảnh một phương cảm thấy ban đầu là bởi vì long tử Long Cung chủ động trêu chọc hoàng tử Thiên Cảnh, Long Cung thì cảm thấy ngay từ đầu chỉ là chuyện nhỏ, cũng không có thương vong, nhưng hoàng tử Thiên Cảnh khí lượng nhỏ, đại khai sát giới, chuyện phát sinh, số lượng sinh linh Long Cung thương vong nhiều gấp Thiên Cảnh mấy lần.
Hai phía đều có sai, Thiên Đình không dễ bình phán.
Thiên Đế Khương Tử Ngọc cũng bởi vậy thấy được Thiên Cảnh uy hiếp, Thiên Cảnh ỷ là Đạo Tổ lưu lại căn cơ, làm việc bá đạo, trong mắt dung không được hạt cát, đã có không ít thế lực ăn phải lỗ vốn, chỉ có thể ẩn nhẫn, nhưng lần này là Long Cung, bản thân Long Cung là thế lực Tử Tiêu cung khâm điểm, bọn hắn có niềm tin giải oan.
Từ sau mấy trăm năm trước tước bỏ thuộc địa, Thiên Đế cùng Thiên Cảnh Thiên Tử quan hệ trở nên tế nhị, hai cha con từ đó không có lại tiếp xúc qua, Thiên Đế luôn cảm thấy Thiên Cảnh kìm nén một cỗ năng lực.
Trong Tử Tiêu cung, mặt mũi Bạch Kỳ tràn đầy tái nhợt đi vào trước mặt Khương Trường Sinh tố khổ, nàng bị khí vận đại trận của Thiên Cảnh đánh trọng thương, mặc dù không có chết, nhưng khí huyết thiệt lớn, phải cần an dưỡng một khoảng thời gian.
Nàng chẳng qua là tố khổ thương thế của mình, cũng không có phàn nàn Thiên Cảnh.
- Còn không phải bởi vì ngươi không nỗ lực luyện công, ỷ vào thân phận, liền cho rằng có thể tiêu dao thiên địa, chúng sinh kính ngươi?