← Quay lại trang sách

Chương 910 Kim Đan Đại Đạo, thiếu niên Trúc Cơ (2)

Mặc dù Khương Trường Sinh đã ủng có Đạo Pháp Tự Nhiên Công, nhưng trong Kim Đan Đại Đạo rất nhiều lý niệm để hắn đạt được ích lợi không nhỏ.

Hắn thậm chí có loại cảm giác, Đạo Pháp Tự Nhiên Công có lẽ là công pháp Tiên Thiên, mà Kim Đan Đại Đạo chính là phương pháp tu tiên mà nhóm cao nhân đắc đạo tổng kết ra.

Truyền thừa Kim Đan Đại Đạo, hắn giống như nghe một trận giảng đạo.

Khương Trường Sinh bắt đầu tu hành Kim Đan Đại Đạo, có Đạo Pháp Tự Nhiên Công làm cơ sở, hắn tu hành Kim Đan Đại Đạo rất dễ dàng.

Ở giữa rừng núi, một thiếu niên ngồi tĩnh tọa trên đá lớn ở bên bờ sông, áo vải hơi cổ động, khuôn mặt hắn thanh tú, tóc dài bị dây cỏ buộc ở sau ót, nhìn mặt chỉ có mười lăm mười sáu tuổi.

Thời tiết lạnh lẽo, mặt sông sắp kết băng, theo thiếu niên thổ nạp, phun ra hơi nóng rất rõ ràng.

Bờ sông có một đầu trâu nước đang ăn cỏ, đối diện sông có một lão giả đi tới, khiêng một gánh củi, hắn nghiêng đầu đi, cười nói:

- Thiếu niên, khí trời lạnh như vậy làm sao không ở nhà tu tiên?

Ngữ khí của hắn tràn ngập trêu chọc, thiếu niên không để ý đến, hắn lắc đầu bật cười, tiếp tục đi đường.

Thiếu niên tên Hồ Uyên, năm nay mười lăm tuổi, bởi vì khi còn bé có một vị Tu Tiên giả tới trong thôn, từ đó si mê tu tiên, đây cũng đã trở thành đề tài câu chuyện trong thôn, các thôn dân đều cảm thấy hắn hết sức ngây thơ, phàm nhân chỗ nào có thể tu tiên?

Nhưng không có người biết rõ Hồ Uyên một tháng trước đã thành công Trúc Cơ.

Rất lâu, Hồ Uyên mở mắt, trong ánh mắt veo.

- Vẫn là công pháp của Đạo Tổ thích hợp ta, công pháp do những người kia tự sáng tạo quá loạn.

Hồ Uyên tự lẩm bẩm, mặt lộ ra nụ cười.

Tu tiên đã có ba năm, không có đan dược, hắn lại thành công bước vào Trúc Cơ cảnh, tư chất như vậy tuyệt đối khoa trương, bất quá tuân theo lý niệm điệu thấp, hắn cũng không có tuyên dương trong hiện thực hoặc Thần Du đại thiên địa.

Không sai, hắn sở dĩ có thể tu tiên là bởi vì tiến nhập Thần Du đại thiên địa.

Khi còn bé nghe vị Tu Tiên giả kia giảng giải một chút truyền thuyết thần thoại của Đạo Tổ, người khác đều xem như nghe chuyện xưa, hắn lại không hiểu khắc sâu đối với Đạo Tổ cái tên này, mỗi lần suy nghĩ Đạo Tổ, tâm hắn sẽ rất khó giữ vững bình tĩnh, cuối cùng, hắn thành công đả động Đạo Tổ, tiến vào Thần Du đại thiên địa, mở ra con đường tu tiên của mình.

Hắn đứng dậy, duỗi ra cái lưng mệt mỏi, sau đó thả người nhảy lên, rơi vào trên lưng trâu nước, cưỡi trâu đi trên đường nhỏ nông thôn.

- Trời lạnh thế này cũng không biết bao lâu mới có thể đi qua, thật sự có mùa hè nóng bỏng sao?

Hồ Uyên nhìn mặt trời trên trời yên lặng suy nghĩ, trong ký ức của hắn, thiên địa vĩnh viễn là lạnh, vừa đến mùa đông, càng lạnh thấu xương, không ít lão nhân trong thôn đều chết trong đêm đông.

- Chờ ta thành thần tiên, nhất định phải làm cho Thái Dương tinh quân đến nhân gian ấm lên.

Hồ Uyên khẽ nói, lúc thiếu niên huyễn tưởng luôn tràn ngập tự tin.

Hắn đang muốn nằm ở trên lưng trâu đi ngủ, bỗng nhiên nhìn thấy một người đâm đầu đi tới, người kia toàn thân áo trắng, tay cầm phất trần, tiên phong đạo cốt.

Hồ Uyên trừng to mắt, khí chất của đối phương quá kinh diễm, hắn nhìn kỹ hướng mặt mũi của đối phương.

Thật sự rất tuấn tú.

Mặc dù thân là nam nhi, hắn cũng cảm thấy đối phương đẹp mắt.

Nhất định là Tu Tiên giả.

Hồ Uyên không có lỗ mãng, chờ đợi ba năm tại Thần Du đại thiên địa, hắn cũng biết qua Tu Tiên giới hiểm ác, trong rừng núi hoang vắng gặp được Tu Tiên giả cũng không thể phớt lờ.

Bạch y nam tử đi đến trước trâu nước dừng lại, Hồ Uyên thấy mà căng thẳng trong lòng, vô ý thức cằm một thanh phi đao bằng gỗ trong bao cỏ phía sau thắt lưng.

- Không ngờ cung sơn xuất hiện thiên tài, thiếu niên lang, một thân linh lực của ngươi từ đâu tập tới?

Bạch y nam tử cười hỏi, hắn cười đến hết sức tỏa sáng, để cho người ta như gió xuân ấm áp, nhưng Hồ Uyên lại càng căng thẳng hơn, không biết nên trả lời như thế nào.

Hồ Uyên do dự một chút, thận trọng nói:

- Khi còn bé gặp được một vị tiên nhân, hắn dạy ta, nói ngày sau sẽ hạ giới tới tìm ta.

Nếu đối phương xem thấu tu vi của hắn, hắn tự nhiên giấu diếm không được, không bằng kéo cờ lớn, dọa lùi đối phương.

Bạch y nam tử vung phất trần, quay người, nhìn về phía bầu trời, cười nói:

- Tiên nhân? Không ngờ ngươi lại có tiên duyên như thế, ta càng cảm thấy hứng thú đối với ngươi, ngươi từng nghe nói qua đoạt xá?

Đoạt xá?

Hồ Uyên bị dọa thả người vọt lên, lộn ngược ra sau rơi xuống đất, kéo dài khoảng cách với bạch y nam tử.

Hắn lập tức rút ra phi đao bằng gỗ, một đao bắn về phía bạch y nam tử, mặt ngoài phi đao lóng lánh ánh sáng màu lục, tốc độ cực nhanh.

Phi đao bằng gỗ đột nhiên đứng ở trước mặt bạch y nam tử, không có đụng phải hắn, mũi đao các cái trán của hắn cách nhau chưa đến một gang tay.

Anh mắt bạch y nam tử ngưng tụ, phi đao bằng gỗ bỗng nhiên bị bắn ra, bay ngược về phía Hồ Uyên.

Hồ Uyên động dung, phản xạ có điều kiện nhảy lên, nhưng phản ứng và tốc độ của hắn quá chậm.

Ngay khi phi đao bằng gỗ sắp đánh trúng hắn, hắn vô ý thức nhắm mắt.

Thân thể Hồ Uyên căng cứng, hai chân run lên, nhưng hắn không có chờ tới thống khổ, hắn thận trọng mở ra một con mắt, phát hiện phi đao treo ở trước mặt hắn, hắn đi theo mở ra con mắt còn lại, nhìn về phía cách đó không xa, phát hiện vị bạch y nam tử kia đang sờ trâu của hắn.

Phi đao chậm rãi hạ xuống, hắn vội vàng vươn tay tiếp được, hắn lúc này mới ý thức được đối phương chẳng qua chỉ trêu đùa hắn, cũng không có thật nghĩ đoạt xá hắn.

Đối phương chơi chiêu này thật sự dọa hắn.

Sau khi đột phá Trúc Cơ cảnh, giác quan của hắn thuế biến, con muỗi trong vòng trăm thước mà hắn đều có thể thấy rất rõ ràng, lực phản ứng càng vượt qua phàm nhân, nhưng ở trước mặt đối phương, hắn không có chút lực lượng chống đỡ.

- Tiểu tử, từ nay về sau, ta chính là sư phụ của ngươi, đã vào môn hạ của ta, liền ban thưởng ngươi cái tên, sau này ngươi gọi Vong Trần đi.