← Quay lại trang sách

Chương 914 Chung phạt Thần Võ giới (2)

Khương Trường Sinh vừa nghĩ, một bên chuẩn bị kết thúc trạng thái thần du, bất quá hắn đột nhiên nhớ tới vị nam tử áo bào xanh kia của Cựu Cổ giáo.

Hắn lúc này đem ý thức bay về phía thiên địa chỗ nam tử áo bào xanh ẩn núp, kết quả ven đường hắn đã thấy được đối phương.

Nam tử áo bào xanh đang bay lượn ở trong hư không băng phong, tốc độ cực nhanh.

Chờ chút!

Phương hướng này.

Đối phương hướng về phía Côn Luân giới mà đi.

Không thể để cho hắn tới gần Côn Luân giới, nên ngăn cản lại, biến số quá lớn.

Khương Trường Sinh lúc này thu hồi ý thức, sau đó thi triển Thiên Địa Vô Cực Nhãn, nhìn về phía nam tử áo bào xanh.

Nam tử áo bào xanh nhanh chóng bay lượn, vẻ mặt âm trầm, không biết trong lòng đang suy nghĩ cái gì.

Đột nhiên!

Một bóng người màu xanh lam xuất hiện ở phía trước, hắn cả kinh lập tức dừng lại.

Chính là Đạo Tâm thần chỉ.

Nam tử áo bào xanh nhíu mày, hắn tựa hồ nhìn ra cái gì, lông mày giãn ra, hỏi:

- Xin hỏi các hạ là Thiên Đình Đạo Tổ?

Đạo Tâm thần chỉ hỏi ngược lại:

- Ngươi thế nào biết là ta?

Nam tử áo bào xanh lộ ra nụ cười, nói:

- Trong những năm này, tên tuổi của các hạ cũng không nhỏ, ta đều gặp dị số khác, duy chỉ có chưa từng gặp qua ngươi, xem ra ngươi tính tới ta muốn đi tìm ngươi.

Đạo Tâm thần chỉ yên lặng, không có nói tiếp.

Nam tử áo bào xanh nói theo:

- Ta chính là người thừa kế của cổ thuật tên Mạc Vọng, thiên địa của ta bởi vì Thần Võ giới mà chết, tiếp theo, thiên địa của các ngươi cũng khó có thể may mắn thoát khỏi, ta muốn tìm ngươi cùng với người thừa kế của không phải võ đạo khác, cùng chống lại Thần Võ giới, so với việc ngồi chờ chết, không bằng chúng ta hợp lại, chung phạt Thần Võ giới!

Hắn chăm chú nhìn Đạo Tâm thần chỉ, trong lòng tràn ngập tò mò.

Đây là thủ đoạn gì, hắn vậy mà nhìn không thấu khí tức cùng hình dáng của đối phương.

Đạo tâm thần chi chậm rãi mở miệng nói:

- Ngươi có thể tìm tới bao nhiêu người thừa kế, có chắc chắn hay không?

Mạc Vọng lộ ra nụ cười, nói:

- Hư Không Vô Tận này cũng không thiếu cường giả, phần lớn đều là bởi vì ngẫu nhiên đạt được cơ duyên không phải võ đạo bị khu trục, ngay cả ta đều không rõ ràng Hư Không Vô Tận cất giấu bao nhiêu người thừa kế của các Đại Đạo, bất quá ta có thể tìm tới không dưới mười vị, trong đó có năm vị không kém hơn ta, thiên địa của bọn hắn càng thêm thành thục, chẳng qua là quá điệu thấp, Vạn Cổ Hàn Triều chính là cách làm của Đại Hàn Thiên, Đại Hàn Thiên mỗi lần thi triển luồng khí lạnh lực lượng liền sẽ ngủ say mười vạn năm, đây cũng là cơ hội của chúng ta, huống hồ, trong những năm nay, Thần Võ giới nhiều lần gặp tập kích, thực lực sớm đã giảm xuống.

Khương Trường Sinh thì đang nghĩ, người Linh Pháp đại thiên địa trước đó cũng có thể đoán được Côn Luân giới tồn tại, bây giờ Mạc Vọng cũng có thể, điều này nói rõ hắn vô luận như thế nào xê dịch Côn Luân giới, đều sẽ bị phát hiện, so với ngồi chờ chết, không bằng thử một chút.

Hắn và Thần Võ giới đã đi đến quan hệ thù địch, không có khả năng lại hóa thù thành bạn.

Đạo Tâm thần chỉ mở miệng nói:

- Tốt, khi nào?

Nụ cười trên mặt Mạc Vọng càng sâu, chẳng qua nụ cười của hắn cực kỳ nguy hiểm, lạnh lùng nói:

- Nếu muốn chung phạt Thần Võ giới, vậy thì phải làm chuẩn bị chu đáo, ta sẽ đích thân dẫn đầu việc này, ngươi tạm chờ tin tức của ta.

Đạo Tâm thần chỉ chậm rãi gật đầu.

Mạc Vọng không nói thêm lời, chắp tay bay về một phương hướng khác.

Như thế tùy ý đã quyết định một việc lớn, dây cũng nói rõ tình cảnh của bọn những dị số như hắn này, Mạc Vọng không lo lắng Khương Trường Sinh sẽ phản bội. Đạo Tâm thần chỉ nhìn chăm chú lấy Mạc Vọng rời khỏi, thật lâu, Đạo Tâm thần chỉ chậm rãi tiêu tán.

Trong Tử Tiêu cung.

Khương Trường Sinh giải trừ Thiên Địa Vô Cực Nhãn, thần sắc của hắn nghiêm túc, bắt đầu suy nghĩ lúc đó như thế nào ra tay.

Nếu muốn chiến, không thể đùa giỡn.

Lần này, nhất định phải để Thần Võ giới trả giá đắc, đau đến ít nhất không còn dám tới xâm chiếm.

Côn Luân giới cần nhất chính là thời gian, vạn năm sẽ để Côn Luân giới thuế biến.

Nhất định phải trù bị thật tốt một trận chiến này.

Khương Trường Sinh bắt đầu thi triển Đại Đạo hóa hình, đem thần thông của mình hiển hóa thành sợi tóc, bao gồm cả Thiên Địa Câu Diệt, Đại Thiên Tru Đạo Chỉ các loại.

Bất quá hắn phát hiện khi Thiên Địa Câu Diệt ngưng tụ thành sợi tóc, pháp lực ẩn chứa lộ ra, không thể rót vào toàn bộ pháp lực, đây là mâu thuẫn của bản thân thần thông, bản thân của Thiên Địa Câu Diệt đã cao hơn Đại Đạo hóa hình, có thể làm cho Đại Đạo hóa hình hiện ra một phần lực lượng của Thiên Địa Câu Diệt, đã rất khó được.

Tà dương chậm rãi hạ xuống, giữa thiên địa bộc phát gió lạnh.

Ở giữa dãy núi, Hồ Uyên nằm trên lưng Thanh Ngưu, trong miệng ngậm một cây cỏ dại, hắn bắt chéo hai chân, thoải mái biết bao. Thanh Ngưu này là do hắn nuôi lớn, nuôi mười năm, còn muốn lớn hơn cả con trâu trong nhà của hắn trước đó, chính bởi vì từ nhỏ chăn trâu, cho nên hắn có tình cảm đặc thù với trâu, mà con Thanh Ngưu này ẩn chứa huyết mạch của Thái Hoang Hung thú, cho nên hắn mang theo bên người, nuôi thành vật cưỡi.

Hiện tại chỉ thiếu một thanh thần binh pháp khí vừa tay, nghe nói Long Cung chứa hết chí bảo thiên hạ, có thể đi nhìn một chút.

Hồ Uyên nhìn mặt trời lặn, yên lặng suy nghĩ.

Một mình xông xáo Tu Tiên giới đã có trên trăm năm, hắn tưởng niệm người nhà càng ngày càng ít, nhưng hắn cuối cùng nghĩ đến sư phụ của mình.

Có lẽ hắn không rõ ràng thân phận chân thật của sư phụ, có lẽ là hắn còn chưa báo ân, sư phụ trở thành lo lắng lớn nhất trong lòng của hắn.

Đúng lúc này, một hồi cuồng phong kéo tới, Hồ Uyên cả kinh lập tức nhảy dựng lên, đứng ở trên lưng trâu nhìn ra xa, chỉ thấy ở giữa núi cao phương xa có một đầu chim lớn thần tuấn bay tới, khoác lên lông vũ màu vàng kim, đầu giống như diều hâu, trong lúc vỗ cánh có lôi điện xen lẫn. Kim Ưng nhanh chóng lướt qua, để rừng cây xung quanh Hồ Uyên kịch liệt chập chờn, giống như bất cứ lúc nào sẽ bay lên từ mặt đất.