← Quay lại trang sách

Chương 919 Cực cảnh tử khí, Diệp tộc Thuỷ Tổ hoảng sợ (1)

Đây mà là việc nhỏ?

Bạch Kỳ kinh ngạc kêu lên, nàng lúc trước một mực đang nghe hai người Khương Trường Sinh nói chuyện phiếm, dù sao chủ nhân thật vất vả mới tỉnh lại, nàng tự nhiên không thể bỏ qua, thông qua lời nói và ngữ khí của chủ nhân có thể quan sát được tâm thái của chủ nhân, nàng nhất định phải bắt kịp.

Mộ Linh Lạc cũng hết sức kinh ngạc, Thần Võ giới dưới cái nhìn của nàng vô cùng xa xôi, vô cùng cường đại, đây chính là tồn tại trên đỉnh điểm quyền lực của võ đạo, nếu không phải Thần Võ giới quá mức mạnh mẽ, vì sao Côn Luân giới muốn trốn ở Hư Không Vô Tận, ngay cả Vạn Giới môn đều đóng.

Khương Trường Sinh nói:

- Kết quả như thế nào, không người có thể liệu, tự nhiên là việc nhỏ.

Hắn nâng tay phải lên, thử bấm đốt ngón tay tính toán việc này.

Hắn chưa bao giờ dừng lại nghiên cứu nhân quả chỉ đạo, hắn đã có thể tính tới nhân quả chúng sinh Côn Luân giới, nhưng Côn Luân giới ở trong Hư Không Vô Tận sao mà nhỏ bé.

Tính lấy tính lấy, ánh mắt của hắn trở nên cổ quái.

Bạch Kỳ thì cảm khái:

- Đây chính là Thần Võ giới, dựa theo Lữ Thần Châu, Diệp Chiến nói, không thể chiến thắng Thần Võ giới, dù cho là Lữ Thần Châu vị Thần Võ tôn giả này cũng không rõ ràng Thần Võ giới rất cuộc mạnh cỡ nào.

Mộ Linh Lạc gật đầu, nói:

- Xác thực, nhưng chúng ta cũng không rõ ràng Trường Sinh ca ca mạnh bao nhiêu.

Nàng mặc dù lo lắng Khương Trường Sinh, nhưng lựa chọn tin tưởng hắn.

Từ khi hai người quen biết đến nay, nàng chưa từng thấy qua hắn thất bại, vĩnh viễn bày mưu nghĩ kế, một mực bách chiến bách thắng.

- Nếu như đánh hạ Thần Võ giới, chúng ta chẳng phải có thể du lịch Huyền Hoàng Đại Thiên Địa?

Bạch Kỳ hưng phấn nói, các nàng bắt đầu đánh giá Thần Võ giới mạnh bao nhiêu.

Khương Trường Sinh yên lặng buông xuống tay phải, nhẹ giọng tự nói:

- Vạn đạo tức mở.

Hai nữ nghe không hiểu hắn đang nói cái gì, bất quá gặp hắn cầm lấy Cổ Ngọc liền không có hỏi tới.

Khương Trường Sinh đem pháp lực rót vào trong Cổ Ngọc, ngay sau đó, hắn cảm nhận được mười ba cỗ hơi thở cực kỳ mạnh, trong đó một đạo khí tức chính là Mạc Vọng.

Chẳng lẽ là mười ba vị truyền đạo?

Theo pháp lực Khương Trường Sinh tiến vào Cổ Ngọc, trong Cổ Ngọc có tổng cộng mười bốn cỗ khí tức.

- Lại tới một vị, khí tức vậy mà để ta nhìn không thấu, Mạc Vọng, ngươi thật đúng là biết lôi kéo cường giả.

Một đạo âm thanh thâm trầm vang lên trong Cổ Ngọc, chỉ có Khương Trường Sinh có thể nghe được.

Còn chưa chờ Khương Trường Sinh mở miệng, âm thanh của Mạc Vọng liđãền vang lên:

- Vị này chính là Thiên Đình Đạo Tổ, Thần Võ giới có không ít cao thủ chết ở trong tay hắn.

- Đạo Tổ? Đạo? Có ý tứ.

Âm thanh thâm trầm tiếp một câu, cũng không có nói tiếp, tựa hồ chưa từng nghe nói qua tên Đạo Tổ.

- Đạo Tổ, chúng ta đã xuất phát, Cổ Ngọc sẽ dẫn ngươi tìm tới chúng ta, chúng ta trước tụ hợp, lại cùng nhau công phạt Thần Võ giới, mang theo người của ngươi đến đây đi, chúng ta lần này có lòng tin trọng thương Thần Võ giới, thậm chí tiêu diệt Thần Võ giới.

Âm thanh của Mạc Vọng truyền đến, ngữ khí khó nén phấn khởi.

- Tốt!

Khương Trường Sinh thuận miệng lên tiếng, sau đó chặt đứt khí tức.

Dẫn người?

Khương Trường Sinh không có tuyệt đối nắm bắt, tự nhiên không thể mang theo thiên đình, bất quá có khả năng mang theo mấy người, mở mang kiến thức một thoáng.

Hắn lúc này truyền âm cho Lữ Thần Châu, Thất Minh Vương cùng với Diệp Chiến, để bọn hắn chuẩn bị đi theo mình một lần.

- Khi nào xuất phát?

Mộ Linh Lạc gặp hắn buông xuống Cổ Ngọc, lúc này mở miệng hỏi.

Khương Trường Sinh trả lời:

- Hôm nay.

Mộ Linh Lạc nhíu mày hỏi:

- Vội vã như vậy?

Khương Trường Sinh bỗng nhiên phân ra một đạo phân thân, thấy thế, Mộ Linh Lạc kinh ngạc, lắc đầu bật cười.

Bạch Kỳ trừng lớn mắt sói, hỏi:

- Ngài muốn điều động một tôn phân thân đi tiến đánh Thần Võ giới?

Phân thân lườm nàng một cái, hừ lạnh một tiếng, dọa đến nàng không dám nhiều lời.

Một bên khác, phong thần đại điển dưới nhân gian đã mở ra, Khương Tú tuyên bố nhường ngôi, từ sang năm, Thái Tử Khương Lộc sẽ đăng cơ, đổi niên hiệu là Tuyên Đạo.

Ngàn năm triều kỳ cuối cùng đổi trời, phong thần mà chúng sinh chú mục chính thức bắt đầu, do Thiên Đế tự mình phong thần, chúng sinh trong ngoài kinh thành đều đang ngước nhìn thân ảnh của chúng thần Thiên Đình thần tư vĩ ngạn xuất hiện lần nữa trong mắt chúng sinh.

Thời gian một nén nhang sau.

Lữ Thần Châu, Diệp Chiến, Thất Minh Vương quỳ lạy trước Tử Tiêu cung, bọn hắn lặng lẽ dùng truyền âm thuật trao đổi.

Thất Minh Vương mặc dù không có vào Thiên Đình, lại bắt đầu tu tiên, sau khi tu tiên, hắn càng thêm si mê Tiên đạo.

Bọn hắn rất tò mò Đạo Tổ truyền âm cho bọn họ cần làm chuyện gì, bởi vì ba người đều không phải sinh linh bản thổ Côn Luân giới, cho nên bọn hắn có chút thấp thỏm.

Đột nhiên!

Một cỗ lực lượng cao thâm khó lường bao trùm ba người, bọn hắn chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, lần nữa mở mắt, phát hiện mình đi vào trong hư không băng phong, dưới chân là một biển mây, bọn hắn nhìn nhau, đi theo quay đầu, nhìn thấy thân ảnh Khương Trường Sinh.

Lần này, Khương Trường Sinh hiển lộ hình dáng, ba người thấy mà trở nên thất thần, bọn hắn cấp tốc lấy lại tinh thần, dồn dập quỳ lạy hắn.

Mắt Khương Trường Sinh nhìn phía trước, nói:

- Lần này hành trình là thảo phạt Thần Võ giới.

Vừa dứt lời, ba người kinh ngạc ngẩng đầu, mặt Diệp Chiến lộ vẻ vẻ mừng như điên.

Hắn chờ một ngày này đã lâu.

- Cái gì? Thảo phạt Thần Võ giới? Chỉ bằng các ngươi?

Âm thanh Diệp tộc lão tổ vang lên trong đầu Diệp Chiến, ngữ khí kinh ngạc.

Khương Trường Sinh nhìn chằm chằm Diệp Chiến, nói:

- Tự nhiên không chỉ chúng ta, còn có những võ đạo khác được coi là dị số.

Diệp Chiến động dung, Lữ Thần Châu, Thất Minh Vương kinh ngạc nhìn về phía Diệp Chiến.

Hồn thể Diệp tộc lão tổ bay ra từ trong cơ thể Diệp Chiến, thần sắc phức tạp nhìn về phía Khương Trường Sinh, nói:

- Ngài sớm đã phát giác được ta tồn tại?