Chương 920 Cực cảnh tử khí, Diệp tộc Thuỷ Tổ hoảng sợ (2)
Khương Trường Sinh khoanh hai chân, ngồi tĩnh ở tọa trên biển mây, hắn nhắm mắt lại.
Lữ Thần Châu nhìn Diệp tộc lão tổ, tò mò hỏi:
- Diệp Chiến, vị tiền bối này và ngươi là quan hệ như thế nào?
Diệp Chiến không có giấu diếm, nói:
- Hắn chính là Thuỷ Tổ Diệp tộc ta, từng làm bạn đại ca ta trưởng thành.
Lữ Thần Châu trừng to mắt, kinh ngạc nói:
- Chẳng lẽ ngài chính là vị sư phụ thần bí kia của Diệp Thần Không?
Thất Minh Vương cũng nhận biết Diệp Thần Không, hắn hoàn toàn không ngờ cường giả bí ẩn dạy dỗ ra vạn cổ thiên kiêu như Diệp Thần Không lại là Diệp tộc Thuỷ Tổ.
Diệp tộc lão tổ thở dài một tiếng, thật sâu nhìn Khương Trường Sinh, sau đó hàn huyện với ba vị hậu bối.
Ba người Lữ Thần Châu đều ngạc nhiên hình dáng tuổi trẻ cùng khí chất của Đạo Tổ, chẳng qua là không dám nói, bọn hắn tuy trò chuyện lẫn nhau, nhưng tâm tư đều rơi vào trên người Đạo Tổ.
Khương Trường Sinh thi triển đằng vân giá vũ thuật, tốc độ cực nhanh, bất quá có pháp lực của hắn bảo hộ ba người, Lữ Thần Châu không có cảm nhận được bất kỳ khó chịu nào.
Theo thời gian trôi qua, ba người một hồn cũng mất hào hứng nói chuyện trời đất, riêng phần mình tĩnh toạ, đều mang tâm tư.
Thất Minh Vương suy nghĩ tình cảnh Đạo Tổ tru diệt Loạn Võ Tôn, không rét mà run, hắn cắn răng, lấy dũng khí, quay người quỳ lạy Khương Trường Sinh, nói:
- Đạo Tổ, tại hạ có…
- Nếu như gặp được người tộc ngươi, ngươi có thể bảo vệ.
- Đa tạ Đạo Tổ!
Thất Minh Vương kinh hỉ, vội vàng bái tạ.
Thì ra đây chính là nguyên nhân Đạo Tổ mang hắn theo, Đạo Tổ quả nhiên nhân từ.
Lữ Thần Châu thì xắn tay áo lên, mắt đầy chiến ý, mặc dù hắn xuất từ Thần Võ giới, nhưng hắn đối với Thần Võ giới cũng không có lòng trung thành, thậm chí muốn hướng Thần Võ giới chứng minh mình rất mạnh mẽ.
Diệp Chiến thì suy nghĩ tộc nhân của mình, thần sắc ảm đạm.
Được Cổ Ngọc dẫn dắt, Khương Trường Sinh cũng không có trực tiếp tiến vào Huyền Hoàng Đại Thiên Địa, mà một mực bay lên trên.
Sau này Cổ Ngọc bắn ra lực lượng cường đại, mang theo bọn hắn vượt qua thời không, đi tới một mảnh hư không tối tăm, nơi này nhìn không thấy bất kỳ tình huống bị đông cứng gì.
Khương Trường Sinh lần đầu tiên tới đây, nhưng có Lữ Thần Châu bọn người ở đây, hắn không có mở mắt, mặt không biểu tình.
Nhưng ba người Lữ Thần Châu thì không bình tĩnh.
- Chẳng lẽ nơi này chính là hư không càng cao?
Lữ Thần Châu tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Thất Minh Vương cảm khái nói:
- Sớm nghe nói, phía trên Huyền Hoàng Đại Thiên Địa còn có một mảnh hư không khác, có thể xuyên suốt Thần Võ giới, đây là lĩnh vực mà Vạn Cổ Cự Đầu mới có thể nhảy đến, được xưng là Thánh Vực.
Diệp Chiến rất tò mò, đưa mắt nhìn lại.
Diệp tộc lão tổ vuốt râu nói:
- Thánh Vực chẳng qua là Thần Võ giới xưng hô, trên thực tế, nơi này bị Vạn Cổ Cự Đầu xung là cực cảnh, cực cảnh cũng không phải thẳng tới Thần Võ giới, nhưng cực cảnh có thể đi tới bất kỳ thiên địa gì, dùng phương thức chúng sinh không thể phỏng đoán, lý giải buông xuống ba ngàn thiên địa, các ngươi xem như hưởng ké phúc của Đạo Tổ, sớm thăm dò đến cực cảnh, hết thảy nhìn thấy tiếp theo sẽ có trợ giúp thật lớn đối với các ngươi sau này tập võ.
Nói xong lời cuối cùng, sắc mặt của hắn trở nên mất tự nhiên, hắn suýt nữa quên mất, ba tên này đã bỏ đi tập võ, đổi thành tu tiên.
Khương Trường Sinh ra vẻ cao thâm mạt trắc, trên thực tế cũng đang chăm chú nghe.
Thần niệm tản ra, hắn phát hiện lực lượng quy tắc của nơi này cực kỳ nồng đậm, vượt xa Hư Không Vô Tận, nói cách khác, đối với người cảnh giới cao mà nói, cực cảnh thích hợp hắn hơn nhóm tu luyện giả.
Phía trước xuất hiện Tinh Vân đủ mọi màu sắc, thay thế hắc ám, bọn hắn tiến vào một mảnh khu vực quang thải trôi dạt, có Tinh Vân còn lớn hơn Côn Luân giới gấp mấy vạn lần, chiếm cứ ánh mắt, cũng có Tinh Vân hình thành tư thái chúng sinh, vô cùng thần kỳ.
Khương Trường Sinh âm thầm kinh hãi, những Tinh Vân này vậy mà đều là lực lượng quy tắc biến thành.
Trách không được Thần Võ giới có thể một mực đè ép Huyền Hoàng Đại Thiên Địa.
Bất quá Thần Võ giới có thể tới, các Vạn Cổ Cự Đầu của ba ngàn thiên địa vì sao không thể mang hậu bối đến đây?
Cũng không lâu lắm, Khương Trường Sinh hiểu rõ nguyên do. Một hồi khói đen đột nhiên xuất hiện, cấp tốc bao phủ bọn hắn, mười phần mãnh liệt, cũng may Khương Trường Sinh dùng pháp lực ngăn cản, thần niệm của hắn rõ ràng cảm giác được trong hắc vụ ẩn chứa tính ăn mòn cực mạnh, sinh linh phía dưới Khai Quang Thánh Võ rất khó ngăn cản.
Diệp tộc lão tổ thấy khói đen không thể tới gần bọn hắn, cảm khái nói:
- Đạo Tổ, ngài thật đúng là lợi hại, nhẹ nhõm ngăn cản cực cảnh tử khí, cực cảnh tử khí có thể làm cho thân thể võ giả yên diệt, ở trong đây, dù cho thân hóa hư không cũng vô dụng.
Không cần hắn nói, ba người Lữ Thần Châu đều cảm giác khắp cả người lạnh như băng.
Trong đường đi tiếp theo, bọn hắn gặp được cực cảnh tử khí trình độ khác biệt, cực cảnh tử khí cũng không phải là vị trí cố định, một khi cảm nhận được sinh khí, sẽ tự chủ nhào tới, giống như có linh trí.
Đoạn đường này để ba người Lữ Thần Châu mở rộng ánh mắt.
Khương Trường Sinh cũng như thế, chẳng qua hắn không có biểu hiện ra ngoài.
Rất lâu.
Đám người Khương Trường Sinh bỗng nhiên nhìn thấy phía sau một mảnh Tinh Vân bên trái có số lượng lớn thân ảnh bay ra, tất cả đều là người, bọn hắn đứng ở trên một mảnh lá xanh to lớn, lá này hình thành vòng bảo hộ ánh sáng màu lục, ngăn cách cực cảnh tử khí.
Nói ít cũng có trăm vạn chi chúng, Khương Trường Sinh mở mắt, liếc mắt nhìn đi, ánh mắt khóa chặt một đạo thân ảnh phía trên lá xanh, đó là nữ tử yêu dị thân mặc hắc bào.
Yêu dị nữ tử đặt hai tay ở trước bụng dưới, áo bào đen trên người mọc đầy lân phiến, khuôn mặt nàng lạnh lùng, ngũ quan giống như rắn, búi tóc trảt ra trên đỉnh đầu, bên trong có sinh vật thần bí đang quẫy loạn.
- Như thế nào mà nàng lại còn sống.
Diệp tộc lão tổ kinh ngạc nói, mặt lộ vẻ vẻ hãi.