← Quay lại trang sách

Chương 934 Thần Võ đại trận

Hai nữ động dung.

- Thật đánh nhau, oa, người kia thật mạnh, nếu để cho Kiếm Thần thấy, khẳng định sẽ xấu hổ, đây mới là Kiếm đạo.

- Những quỷ vật kia là cái gì, thật buồn nôn.

- Thần Võ giới thật lớn, rất nhiều thân ảnh mạnh mẽ, ai da, tốc độ của những người này làm sao nhanh như vậy?

Bạch Kỳ réo lên không ngừng, rất phấn khởi.

Mộ Linh Lạc khắc chế rất khá, nhưng nàng trời sinh hiếu chiến cũng đã máu nóng sôi trào, đây mới thật sự là đại chiến, là đại chiến mà Côn Luân giới trước mắt không thể tham gia.

Khương Trường Sinh không có lên tiếng, chuyên tâm quan chiến, yên lặng nhìn tình hình chiến đấu biến hóa.

Phân thân của hắn không tiện đứng nhìn, không thể không ra tay, dùng Kim Lân diệu thụ lấy đi thân thể Diệp Thần Không lại dẫn đầu Lữ Thần Châu, Thất Minh Vương đi những chiến trường khác.

- Quá mạnh! Quá mạnh, Đạo Tổ, cảm tạ ngài cho ta pháp lực mạnh mẽ như thế.

Lữ Thần Châu đi theo bên cạnh Khương Trường Sinh, hưng phấn mà nói không ngừng.

Sắc mặt Thất Minh Vương kịch biến, Lữ Thần Châu đột nhiên mạnh lên là nhân được lực lượng của Đạo Tổ?

Trong lòng hắn khó được sinh ra ghen ghét.

Lúc trước hắn có thể mạnh hơn Lữ Thần Châu, nhưng mới rồi Lữ Thần Châu biểu hiện ra Thượng Nguyên lực lượng đáng sợ khiến cho hắn nhìn mà sợ.

Chỉ khi lấy được Ðạo Tổ chiếu cố, có thể trực tiếp bớt đi mười vạn năm tu hành?

Tay phải Khương Trường Sinh nắm Thông Thiên tháp, tay trái nâng Kim Lân diệu thụ, mắt hắn nhìn phía trước, trả lời:

- Chẳng qua là tạm thời, chân chính mạnh mẽ cần tự mình tu hành.

Nghe vậy, sắc mặt Thất Minh Vương chuyển biến tốt đẹp, đồng thời bội phục Đạo tổ.

Trên thực tế, lời Khương Trường Sinh nói hết sức bình thường, phát ra tùy ý mà thôi, nhưng Thất Minh Vương đã tự biên tự diễn rất nhiều, hiện tại hắn nói cái gì, Thất Minh Vương đều sẽ cảm giác đều có đạo lý.

Lữ Thần Châu cười nói:

- Dù cho là tạm thời, nhưng cũng cho ta được ích lợi không nhỏ.

Khương Trường Sinh không tiếp tục nói tiếp, Lữ Thần Châu thì cùng Thất Minh Vương trò chuyện, hắn đang chia sẻ cảm thụ của mình lúc này, muốn hấp dẫn Thất Minh Vương sớm ngày tiến vào Thần Du đại thiên địa.

- Ha ha ha…

Một hồi tiếng cười điên cuồng vang vọng giữa đất trời, Khương Trường Sinh nhớ kỹ âm thanh này, một trong người thừa kế Đại Đạo - Thiên Địa Tiếu, cũng là một trong số ít tồn tại để hắn hoàn toàn nhìn không thấu.

Mặt khác, khí tức Diệp Thần Không cùng Thiên Địa Tiếu có liên quan, hắn hoài nghi Thiên Địa Tiếu chính là nội ứng của Thần Võ giới.

Cái tên này là người thứ nhất kết thúc chiến tranh giới độc lập, dĩ nhiên cũng có thể là hắn căn bản không có tiến đánh giới độc lập, đang diễn trò.

Hắn nhấc mắt nhìn đi, bầu trời phương xa xuất hiện vòng xoáy không gian, giãy dụa kịch liệt, giống như muốn thôn phệ toàn bộ thiên địa, sóng gió tràn vào trong đó.

Một lão giả người mặc áo vải bước ra, chính là Thiên Địa Tiếu, tóc trên đầu hắn hơi bạc, thân hình hơi lộ ra gầy gò, bên hông treo hai hồ lô, hắn lườm Khương Trường Sinh một cái, sau đó quay đầu nhìn về phía một phương hướng khác.

- Tôn thần võ, lại không thi triển Thần Võ đại trận, chỉ sợ Thần Võ giới sẽ biến mất.

Âm thanh Thiên Địa Tiếu vang lên, ngữ khí mỉa mai.

Khương Trường Sinh thầm mắng, ngươi đây không phải gian tế, là cái gì?

Thần Võ đại trận lại là cái gì?

- Hừ, các ngươi thật cho có thể rung chuyển Thần Võ giới? Nếu các ngươi muốn gặp Thần Võ đại trận, vậy để các ngươi cảm thụ tuyệt vọng đã lâu chưa thấy đi.

Một đạo âm thanh uy nghiêm vang lên, chắc hẳn chính là vị Tôn thần võ kia.

Oanh! Oanh! Oanh!

Phần cuối thiên địa bay lên cột sáng màu tím, Khương Trường Sinh rõ ràng cảm giác được võ đạo linh khí cùng khí vận võ đạo đang sôi trào.

Khương Trường Sinh lúc này vung tay áo, cuốn đi Lữ Thần Châu, Thất Minh Vương, sau đó tìm tới Diệp Chiến, cưỡng ép mang Diệp Chiến đang chém giết đi.

Diệp Chiến phẫn nộ quay đầu, thấy là Đạo Tổ, lập tức yên lặng. Khương Trường Sinh mang theo ba người trực tiếp nhảy ra Thần Võ giới.

Một đường xuyên qua, đi vào trong Cực Cảnh.

Hắn vừa hiện thân đã thấy một người khác, chính là Thiên Địa Tiếu. Hai người nhìn nhau, yên lặng không nói.

- Chó thật, khích tướng địch nhân khai trận, sau đó liền chạy?

Ánh mắt Khương Trường Sinh nhìn về phía Thiên Địa Tiếu trở nên bất thiện, Lữ Thần Châu, Thất Minh Vương cũng giống như thế, duy chỉ có Diệp Chiến không rõ ràng cho lắm.

Một lỗ đen thật lớn xuất hiện, liên tục không ngừng có giáo đồ Cựu Cổ giáo bay ra, phía sau là võ giả Thần Võ giới, ngay sau đó, những hướng khác cũng xuất hiện, càng ngày càng nhiều người tu hành Đại Đạo, võ giả xuất hiện, rất rõ ràng, chiến trường dời đi.

Ngay cả Thái Sơ phật tổ cùng Võ Tâm cũng đi ra, hai người còn đang đại chiến.

Khương Trường Sinh đột nhiên không rõ ràng những người này cố ý trốn tới, hay là bị Thần Võ đại trận kia chuyển ra, nếu như trốn tới đây, Thần Võ giới hà tất theo đuổi không bỏ. Hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn lại, nhìn lên phía trên.

Chỉ thấy lần lượt từng bóng người trống rỗng xuất hiện tại chiến trường.

Phía trên, ngạo thị Cực Cảnh.

Không đến năm hơi thời gian, mười tám Thần Võ Chí Thượng tụ tập, sánh đôi mà đứng, nhìn xuống chiến trường, người thừa kế các phương Đại Đạo bị nhóm Khai Quang Thánh Võ kiềm chế, ngược lại là Khương Trường cùng Thiên Địa Tiếu không có ai vào dây dưa.

Khương Trường quay đầu nhìn lại phát hiện biên giới chiến trường xuất hiện mười tám cột sáng màu tím inh ra, một cỗ cảm giác áp bách đang khó tả đang tràn ngập.

Cảm nhận được cỗ áp bức này, những người còn đang chém giết lẫn nhau dồn dập dừng lại.

Mạc Vọng ngửa đầu, phẫn nộ quát:

- Các ngươi đến người của Thần Võ giới đều cũng muốn giết?

Những Khai Quang Thánh Võ, võ giả khác đều khẩn trương lên, thấp thỏm nhìn về phía mười tám Thần Võ Chí Thượng, rất rõ ràng, bọn hắn cũng không phải truy sát tới, mà là bị chuyển dời ra đây trong lúc chiến đấu.

- Chờ một chút, ta mặc dù nhảy ra, nhưng vẫn ở trong trận, chẳng lẽ một khi Thần võ đại trận kết thành, cho dù kẻ địch dùng đủ loại thủ đoạn cũng không nhảy ra được?

Khương Trường Sinh nhíu mày suy nghĩ, hắn lúc trước nhảy ra Thần Võ giới, không có cảm nhận được trói buộc.