Chương 937 Nguyện vì chúng sinh mở ra vạn đạo thịnh thế (1)
Thần Võ đại trận đã khởi động, sát lục đang tiến hành, những cường giả có thể tránh né, chống cự chùm sáng màu tím đều bị lời Thần Võ Chí Thượng hấp dẫn.
Có người ở ngoài trận?
Chẳng lẽ chính là viện binh của Mạc Vọng?
Khương Trường Sinh cũng đang tò mò, có thể bị Mạc Vọng xưng là tiền bối, người phải là tồn tại cổ lão ra sao?
Trong những người thừa kế Đại Đạo này, không ai không tồn tại cổ lão phải sống trăm vạn năm.
Những người thừa kế Đại Đạo cũng rất tò mò, một bên chiến đấu, một bên quan tâm ngoài Thần Võ đại trận, bởi vì trận pháp ngăn cách, dẫn đến bọn hắn không thể cảm nhận được khí tức ngoài trận.
Phía trên, lôi vân màu tím còn đang nổi lên, thiên uy đè nén, mặc dù còn chưa có thiên lôi đánh xuống, nhưng vẫn để người cảm nhận được hoảng sợ.
Ngay cả Võ Tâm đang đại chiến cùng Thái Sơ phật tổ cũng không cách nào bảo trì bình tĩnh, liên tiếp nhấc mắt nhìn đi.
- Đạo Tổ, chúng ta nên làm cái gì?
Lữ Thần Châu khẩn trương hỏi, thân là vạn cổ thiên kiêu Thần Võ giới vun trồng, hắn tự nhiên rất hiểu Thần Võ đại trận.
Một khi bị Thần Võ đại trận vây khốn, trên cơ bản là chết chắc, nhưng bên cạnh hắn có Đạo Tổ, hắn không có tuyệt vọng, chỉ có khẩn trương.
Khương Trường Sinh không có trả lời, hắn cũng không thể tránh được Thần Võ đại trận, nhiều lắm là nghĩ biện pháp kéo theo mười tám tên Thần Võ Chí Thượng làm đệm lưng.
- Võ đạo dạng này xác thực đã loạn, đi lầm đường.
Một đạo âm thanh đạm mạc vang vọng Cực Cảnh, mười tám vị Thần Võ Chí Thượng trong cột ánh sáng màu tím cả kinh nhìn xung quanh, bọn hắn rõ ràng không có bắt được vị trí của đối phương.
- Ngươi đến cùng là ai?
Tôn thần võ tức giận quát, trong tiếng nói đầy kinh sợ.
Không biết mới là đáng sợ nhất.
Đứng ở cảnh giới của bọn hắn, đã không có bao nhiêu tồn tại để bọn hắn không thể nhìn thấu, hiện tại xuất hiện tồn tại thần bí để bọn hắn cảm nhận được lo lắng đã lâu mới có.
Quan trọng nhất là đối phương đang ở ngoài Thần Võ đại trận.
- Cuộc nháo kịch này nên kết thúc!
Am thanh đạm mạc lần nữa vang lên, vừa dứt lời, biển mây màu tím trên đỉnh đầu bị xé mở, một đạo thân ảnh từ trên trời giáng xuống, ven đường nhấc lên gió mạnh xua tan chùm sáng màu tím đột kích cùng với người đang chiến đấu ở bốn phương tám hướng.
Oanh!
Đạo thân ảnh này rơi xuống phía dưới, hư không lại bị hắn chấn đồn để tầng tầng không gian gợn sóng, như sóng biển, bao phủ tám phương.
Thần Võ đại trận vì đó lay động kịch kiệt.
Khương Trường Sinh híp mắt nhìn tới, phát hiện người kia mặc đạo bào màu xanh, trên mặt mang theo mặt nạ bằng gỗ, phía trên in Thái Cực đồ, ngay cả con mắt cũng không có lộ ra, mười phần thần bí.
Thân ảnh áo bào xanh đứng đó, rút ra phất trần bên hông, tiện tay vung lên trong trận, gió mạnh gào thét bay lên, nhưng lần này, tất cả mọi người không có ai bị thương, thậm chí có loại cảm giác như gió xuân ấm áp, quét hết mỏi mệt.
Ầm ầm…
Thần Võ đại trận lay động kịch kiệt, mười tám cột sáng màu tím bắt đầu vặn vẹo hướng ra phía ngoài, giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ phá toái.
Khương Trường Sinh nhíu mày, đây là lực lượng gì?
Tư thái đối phương mây trôi nước chảy, dưới tình huống lực lượng không thương tổn đến tất cả mọi người trong trận lại có thể rung chuyển Thần Võ đại trận, lực khống chế khó có thể tưởng tượng.
Hắc động to lớn cấp tốc co vào, đã không còn tà ma màu đen bay ra, thân ảnh Mạc Vọng lộ ra, hắn kích động nhìn thân ảnh áo bào xanh.
Ánh mắt này.
Khương Trường Sinh quá quen thuộc, tín đồ hương hỏa của hắn chính là nhìn mình như thế, điều này nói rõ thân ảnh áo bào xanh có địa vị cực cao trong lòng Mạc Vọng.
- Ngươi như thế nào biết được Tử Môn của Thần Võ đại trận?
Một Thần Võ Chí Thượng kinh ngạc kêu lên, ngữ khí khó tin.
Áo bào trên người thân ảnh áo bào xanh áo bào lay động, âm thanh của hắn theo đó vang lên:
- Ta như thế nào biết được? Nguyên nhân rất đơn giản, Thần Võ đại trận chính là ta sáng tạo!
Vừa dứt lời, trời long đất lở.
Hết thảy người còn sống đều bị kinh động, ngay cả Mạc Vọng cũng ngẩn người. Một đám người thừa kế Đại Đạo đồn dập thối lui, kéo dài khoảng cách, bao gồm cả Khương Trường Sinh ở bên trong.
Thân ảnh áo bào xanh vung lên phất trần về các phương hướng khác biệt, từng đợt gió mạnh gào thét mà đi, dẫn đến uy thế trận pháp của Thần Võ đại trận không ngừng tán loạn.
Khương Trường Sinh rõ ràng chú ý thấy thương thế trên người đám võ giả đang nhanh chóng khôi phục, mặc dù đám người tu hành đại đạo nhóm cũng nhận được trợ giúp, lại rõ ràng không bằng hiệu quả võ giả khôi phục.
Không khó nhận ra thái độ của người này dành cho dị số.
Chẳng lẽ lần hành động này là do người này bày kế, vậy thái độ mà hắn đối mặt với người Đại Đạo khác lại là cái gì?
Khương Trường Sinh liếc nhìn Thiên Địa Tiếu, phát hiện sắc mặt Thiên Địa Tiếu rất khó coi, chẳng lẽ vị nội ứng Thần Võ giới này cũng không phải là cùng một chiến tuyến với thân ảnh áo bào xanh?
Cũng hoặc là bản thân Thiên Địa Tiếu không phải nội ứng Thần Võ giới, vừa hay tương phản, hắn có khôi lỗi ở trong Thần Võ giới?
Khương Trường Sinh đột nhiên cảm giác được chuyện này không có đơn giản như vậy, âm mưu bên trong rất sâu.
Theo gió mạnh không ngừng trùng kích, Khương Trường Sinh nhìn về phía chú ấn thần bí mà cột sáng màu tím hiện ra, như phù dung sớm nở tối tàn, rất có ảo diệu của cổ thuật, nhưng hắn cảm nhận được lực lượng của võ đạo.
Mười tám cột sáng màu tím liên tục tiêu tán, hư ảnh vĩ ngạn của mười tám tôn Thần Võ Chí Thượng đi theo tan biến, bọn hắn lộ ra thân thể bản tôn của mình, mặc dù kém xa lúc trước kia, nhưng khí thế vẫn như cũ rất mạnh.
Dưới cái nhìn soi mói của tất cả mọi người, các Thần Võ Chí Thượng cùng nhau nửa quỳ xuống, bái lạy thân ảnh áo bào xanh, cao giọng quát:
- Bái kiến Bỉ Ngạn võ tổ.
Bỉ Ngạn võ tổ!
Khương Trường Sinh đột nhiên nghĩ đến Bỉ Ngạn thiên tôn trong trí nhớ của Hồn Hài đại để, thân hình của hai người trùng hợp hiện ra.