Chương 941 Đạo Tổ Thiên Thân Vạn Tướng, vang dội cổ kim (1)
Khi Mộ Linh Lạc, Bạch Kỳ còn đang thảo luận đại chiến ở Thần Võ giới, Khương Trường Sinh đã nhắm mắt chỉnh đốn, thuận tiện chờ đợi sinh tồn ban thưởng đến.
Lần này đại chiến, phân thân của hắn gặp bao nhiêu cường giả, tuyệt đối có thể rơi ra một sinh tồn ban thưởng xưa nay chưa từng có.
Vô luận là pháp bảo, hay là thần thông, hắn đều rất chờ mong.
Lần này, nhắc nhở về sinh tồn ban thưởng còn lâu hơn so với dĩ vãng, có khả năng liên quan đến nhân quả quá mức phức tạp, hệ thống cũng cần tính toán thật tốt một phen.
[ Tuyên Đạo mười lăm năm, Mạc Vọng mời ngươi cùng nhau công phạt Thần Võ giới, ngươi thành công thoát thân trong trường hạo kiếp này, hóa giải một trận nhân quả cực lớn, vượt qua một trường kiếp nạn, thu hoạch được sinh tồn ban thưởng - Đại Đạo linh vật Hồng Mông Thần Nguyên Khí ].
Hồng Mông Thần Nguyên Khí?
Đây là cái gì?
Khương Trường Sinh nhíu mày, trong lòng tràn ngập tò mò, hắn lập tức tiếp nhận truyền thừa Hồng Mông Thần Nguyên Khí.
Hồng Mông Thần Nguyên Khí, chính là linh vật mà ban đầu Đại Đạo sinh ra dựng dục, ẩn chứa bản nguyên của đại đạo, có thể cổ vũ ngộ tính cho ký chủ, đồng thời đầy đủ công thủ, có thể tự chủ phòng bị bất kỳ hình thức công kích nào, cũng có thể tùy tâm sở dục điều khiển nó chiến đấu.
Chỉ nhìn giới thiệu, cảm giác không có chỗ nào lợi hại, Khương Trường Sinh lúc này lấy ra Hồng Mông Thần Nguyên Khí, trong chốc lát, trong lòng bàn tay của hắn xuất hiện một đoàn tử khí.
Hắn dựa theo phương pháp trí nhớ truyền thừa nhận chủ nó, phương thức nhận chủ linh vật này cũng không phải luyện hóa cấm chế, mà là tương dung cùng linh hồn, hình thành một loại cộng minh, từ đó, Hồng Mông Thần Nguyên Khí không thể từ được lấy ra từ trên người hắn, trừ phi hắn hồn phi phách tán.
Hồng Mông Thần Nguyên Khí cấp tốc mở rộng, bao phủ quanh thân Khương Trường Sinh, như tiên vụ lượn lờ Đại Đạo Càn Nguyên Thần Tọa.
Mộ Linh Lạc, Bạch Kỳ chẳng qua nhìn thoáng qua đã thu hồi ánh mắt.
Trên người Khương Trường Sinh có quá nhiều chỗ thần bí, bất quá thân phận của Vạn Tiên Chi Tổ để hết thảy đều lộ ra hợp lý.
Trong Thần Du đại thiên địa, Diệp Chiến bay lên Vân Tiêu, đi vào một mảnh cung điện, hắn cấp tốc tìm tới Bạch Kỳ như chúng tinh phủng nguyệt được một đám nữ yêu vây quanh.
- Đạo Tổ có tốt không?
Diệp Chiến đẩy ra một đám nữ yêu, gấp giọng hỏi.
Bạch Kỳ nằm trên ghế, lười biếng nói:
- Ngươi nói mê sảng cái gì, chủ nhân làm sao có thể không tốt?
Diệp Chiến vội vàng hỏi:
- Vậy ngài lần trước nhìn thấy lão nhân gia ông ta là ở lúc nào?
- Ngay vừa rồi.
Bạch Kỳ trả lời, Diệp Chiến nghe xong, lập tức thở dài một hơi. Thấy vẻ mặt hắn như thế, Bạch Kỳ nhìn hắn chằm chằm, phốc một tiếng cười nói:
- Ngươi sẽ không coi là chủ nhân đến Thần Võ giới tham gia đại chiến là bản tôn đó chứ? Ngay lúc đó ta ở bên cạnh bồi tiếp người xem chiến, rất nhiều cường giả uy chấn Thần Võ giới đều biết chủ nhân thường dùng một bộ phân thân, đạo hạnh của người tuyệt không phải chúng ta có thể tưởng tượng.
Diệp Chiến xấu hổ cười một tiếng, nói:
- Hổ thẹn, là ta lỗ mãng…
Trong lòng của hắn đầy phấn chấn.
Chỉ dựa vào một tôn phân thân đã nhấc lên vạn đạo thịnh thế, đây là năng lực cỡ nào?
Hắn lúc này cáo từ rời khỏi, trước mắt hắn còn chưa triệt để an toàn, cũng không thể đợi quá lâu trong Thần Du đại thiên địa.
Sau khi Diệp Chiến tan biến, một đám nữ yêu hưng phấn lên, tò mò hỏi thăm đại chiến ở Thần Võ giới.
- Các ngươi cũng muốn biết? Việc này không phải là chuyện mà ở cấp độ này của các ngươi có thể hiểu rõ, các ngươi chỉ cần biết, Đạo Tổ là vô địch.
Xuân đi thu tới.
Côn Luân giới đi qua mười năm, ròng rã mười năm, Khương Trường Sinh mới khiến cho Hồng Mông Thần Nguyên Khí dung hợp cùng hồn phách của mình, từ đó, Hồng Mông Thần Nguyên Khí giống như một bộ phận của hắn, có thể tùy tâm điều khiển, lớn nhỏ như ý.
Trong nháy mắt Hồng Mông Thần Nguyên Khí phụ thể, hắn cảm giác mình cảm giác về quy tắc lực lượng càng thêm rõ ràng, ngay cả thao túng pháp lực cũng càng thêm dễ dàng, cẩn thận.
Hồng Mông Thần Nguyên Khí có thể biến ảo lớn nhỏ như ý muốn, ẩn chứa nguyên khí vô cùng to lớn, thậm chí có thể hình thành khí hải bao phủ toàn bộ Côn Luân giới, bị Hồng Mông Thần Nguyên Khí bao phủ, người bị hãm trong đó sẽ đánh mất phương hướng.
Hồng Mông Thần Nguyên Khí màu tím quay quanh Đại Đạo Càn Nguyên Thần Tọa, không ngừng biến ảo hình dáng, lộng lẫy, để Khương Trường Sinh càng xem càng ưa thích.
Hắn lúc này tan biến trong điện, mang theo Đại Đạo Càn Nguyên Thần Tọa đi vào trong hư không.
Hắn sáng tạo ra một tôn phân thân, để phân thân tấn công mình. Phân thân vừa ra, không nói hai lời, bắt đầu tấn công Khương Trường Sinh, thi triển đủ các loại thần thông.
Tử Vi Tù Thiên Thần Đạo Chưởng, Cải Thiên Hoán Địa, Địa Sát Thất Thập Nhị Biến, Chưởng Trung Càn Khôn, Đại Nghệ Tru Thế tiễn pháp, Diệu Tông pháp tướng, Hạo Nhật Như Lai, cửu tự chân ngôn.
Mặc cho phân thân thi triển thủ đoạn gì cũng không cách nào xông phá phòng ngự của Hồng Mông Thần Nguyên Khí, Hồng Mông Thần Nguyên Khí nhanh chóng biến hóa, hình thành vòng bảo hộ phòng ngự không góc chết, pháp lực vừa chạm vào đã bị đánh tan.
Nếu không phải phân thân dùng chính là pháp lực của hắn, đổi những lực lượng khác, Hồng Mông Thần Nguyên Khí có thể trực tiếp tan rã bọn chúng, mà không phải chỉ chống đỡ đơn giản như vậy.
Tâm tình Khương Trường Sinh thoải mái, hắn gần như không có ra tay, Hồng Mông Thần Nguyên Khí đã tự chủ ngăn cản hết thảy công kích. Hắn thậm chí sinh ra một ý nghĩ to gan.
Muốn để phân thân thi triển Thiên Địa Câu Diệt hay không?
Hắn giật mình, vội vàng vứt bỏ ý nghĩ này, trong lòng khuyên bảo chính mình:
- Không thể kiêu ngạo, không thể khinh thường những kẻ địch đã chết, đây là đánh giá cao thực lực của mình vượt quá giới hạn. Nếu như hắn bị chiêu thức của mình nổ chết, thế thì quá oan.
Sau một phen thí nghiệm, đợi phân thân hao hết pháp lực, Khương Trường Sinh mới trở lại Tử Tiêu cung.
Hồng Mông Thần Nguyên Khí có một chút đặc thù, chính là Khương Trường Sinh không cần dùng pháp lực đi điều khiển nó, bản thân nó cũng sẽ hấp thu đủ loại linh khí, trong đó bao gồm cả võ đạo linh khí, phàm là bản chất năng lượng, đều có thể bị nó hấp thu, mà lại lấp không đầy.
Không hổ là Đại Đạo linh vật.