Chương 956 Đệ nhị hiện thời (2)
Khương Thiên Sinh tự giễu nói:
- Hưởng dụng? Khương gia chúng ta dối trá đến cực điểm, cũng sẽ không tập hợp lực lượng một giới lớn mạnh bản thân, ta thật không rõ, một phương thiên địa vì sao muốn người người mạnh lên, tập trung tài nguyên sáng tạo ra một vị chí cường giả, không phải có thể bảo hộ thiên địa? Ở trước mặt cảnh giới cách xa chênh lệch, số lượng có làm được cái gì?
Nam tử mặc áo tím cười nói:
- Đạo lý không sai, tựa như Đạo Tổ củ các ngươi.
Khương Thiên Sinh nói sang chuyện khác, nói:
- Muốn được Tiêu tộc trợ giúp, cần phải bỏ ra cái gì?
Nam tử mặc áo tím đứng dậy, nhìn xuống hắn, chậm rãi nói:
- Ngươi chắc chắn chứ? Cái này cần xem quyết tâm của ngươi, ngươi đến cùng có suy nghĩ mạnh lên nhiều không!
Khương Thiên Sinh trả lời:
- Có, ta muốn rời khỏi lồng giam Côn Luân giới này, ta muốn thoát đi số mệnh của Khương gia, ta muốn sống vì mình! Mà tiền đề của hết thảy chuyện này chính là phải đủ mạnh.
Mặt mũi hắn tràn đầy không cam tâm, hắn xác thực đã đợi đủ.
Phụ hoàng không cho hắn phi thăng, để cho hắn ở lại giữ Thiên Cảnh, từ nhỏ đến lớn đều như thế, thiên tư của hắn bị coi là vinh quang của Thiên Cảnh, thời gian hắn vui sướng nhất chính là đi ra ngoài lịch luyện, kết giao một đám hảo hữu, nhưng hắn sau này chán, chỉ vì bạn thân kết giao ở mỗi giai đoạn đều đuổi không kịp cảnh giới của hắn.
Cũng chỉ có một người, tên Hồ Uyên, tạo ra thanh danh không nhỏ, đáng tiếc Hồ Uyên lưu lạc thiên nhai, mà hắn bị nhốt ở Thiên Cảnh. Không cam lòng đối với số mệnh của mình, dần dần diễn biến thành hắn bây giờ.
Chán ghét Thiên Cảnh, câm hận Côn Luân giới, hắn muốn chạy khỏi nơi này, muốn đi vào thiên địa càng bao la hơn, giống như tổ tông hắn, sáng lập thiên địa thuộc về mình.
Hiện tại Tiêu tộc chính là thời cơ của hắn.
- Ta muốn tuyệt học của Tiên đạo!
Ánh mắt nam tử mặc áo tím sáng rực nói, trong lời nói khó nén xúc động.
Trong lòng của hắn tràn ngập xem thường Khương Thiên Sinh, tiểu tử này không biết tổ tông của mình mạnh bao nhiêu, lúc trước Thần Võ giới đại chiến, Tiêu tộc có tiền bối tham chiến, trong tộc đánh giá Đạo Tổ cực cao, thậm chí dùng sáu chữ ‘cường giả đệ nhị hiện nay’ để đánh giá.
Gần với Võ Tổ.
Đạo Tổ dùng một tôn phân thân đã làm Võ Tổ bị thương, mở ra thời đại vạn đạo thế gian, mặc dù có rất nhiều người phản đối vạn đạo thế gian, nhưng không người nào dám nghi vấn thực lực của Đạo Tổ.
Thậm chí có người nói đùa, Đạo Tổ dùng chân thân thì không chỉ khiến Võ Tổ bị thương đơn giản như vậy.
Đương nhiên, câu nói đùa này xuất hiện, chủ yếu là Võ Tổ khư khư cố chấp, đẩy mạnh vạn đạo thế gian rước lấy chúng sinh võ đạo phản cảm cực lớn, có phản cảm liền sẽ thổi phồng hắn đối thủ, để gièm pha hắn.
- Không có khả năng…
Khương Thiên Sinh quả quyết từ chối, hắn dừng một chút, tiếp tục nói:
- Ta nguyện hiệu lực cho Tiêu tộc, nhưng quyết không thể phản bội Tiên đạo.
Tiên đạo đối với hắn mà nói, không chỉ là Tiên đạo, cũng là truyền thừa của Khương gia bọn hắn.
Tiên đạo chính là Đạo Tổ sáng tạo, đó chính là tổ tông của Khương gia bọn họ.
Nam tử mặc áo tím lắc đầu, nói:
- Thực lực giống như ngươi, Tiêu tộc sao mà nhiều, vì sao ta muốn giúp ngươi. Ngươi cần lấy ra thứ gì đó giá trị mà khác biệt với người khác.
Khương Thiên Sinh yên lặng.
Nam tử mặc áo tím cũng không vội, kiên nhẫn chờ đợi.
Nhưng Khương Thiên Sinh bỗng nhiên quay đầu rời đi.
- Chờ một chút, ngươi muốn thả vứt bỏ cơ hội này?
Nam tử mặc áo tím trầm giọng hỏi, lời nói tràn ngập phẫn nộ.
Khương Thiên Sinh cũng không quay đầu lại nói:
- Ngươi chỉ là hi vọng duy nhất ta tạm thời tiếp xúc đến, tuyệt không phải hi vọng duy nhất của ta đời này.
- Xem ra mạnh lên không phải thứ ngươi khát vọng nhất.
- Ta khát vọng mạnh lên, nhưng vinh dự Khương gia không thể bị bẩn.
Khương Thiện Sinh ngạo nghễ nói, tiếng nói vừa ra, hắn đột nhiên nhảy qua một bên.
Oanh!
Đại địa bị cày ra một kẽ đất thật dài, từng tia từng tia khói đen lượn lờ, không gian vặn vẹo.
Khương Thiên Sinh xuất hiện trên không trung, nhìn hằm hằm nam tử mặc áo tím.
Nam tử áo tím bộc phát ra khí thế cường đại, chấn động cả sơn cốc, ngọn núi rung động, bụi đất mang theo khí thế động trời bay lên.
Khương Thiên Sinh nhíu mày, âm thầm kinh hãi.
Cỗ khí thế này còn cường đại hơn so với lần trước gặp được.
Xảy ra chuyện gì?
Là hắn mạnh lên, hay là lần trước có giữ lại?
Khương Thiên Sinh cũng không có e ngại, ngược lại càng thêm tức giận, hắn không ngốc, hiểu rõ đối phương chính là nhằm vào tuyệt học của Tiên đạo, trách không được lúc trước lưu hắn sống.
- Thật cho có thể tùy tiện trêu đùa ta? Vinh dự của Khương gia? Hài hước, vinh dự của Khương gia có thể so sánh với mặt mũi Tiêu tộc ta? Ngươi đã không muốn, thế thì ta đành cưỡng cầu.
Nam tử mặc áo tím lạnh giọng nói, hắn đột nhiên thả người vọt lên, thân hình nhanh như lôi điện, trong chớp mắt, hắn đã muốn giết tới trước mặt Khương Thiên Sinh.
Thật nhanh.
Con ngươi Khương Thiên Sinh co rụt lại, vô ý thức muốn đưa tay thi triển pháp thuật.
Oanh!
Một cỗ gió mạnh kéo tới từ sau lưng Khương Thiên Sinh, trực tiếp đánh bay nam tử mặc áo tím ra ngoài, nện xuyên mặt đất.
Khương Thiên Sinh đang muốn quay đầu nhìn lại, đã thấy một đạo thân ảnh đi thoáng qua người mình, nam tử thật sự rất anh tuấn.
Khương Thiên Sinh bị dung nhan của đối phương kinh diễm, một nam tử vậy mà có thể có khuôn mặt như vậy?
Ngay sau đó, hắn lại nghĩ tới phụ hoàng của mình, người này rất giống phụ hoàng hắn, chẳng qua càng thêm đẹp mắt, tuổi trẻ.
Chờ chút!
Người này không phải là…
Ánh mắt Khương Thiên Sinh phức tạp nhìn đối phương. Khương Trường Sinh dừng bước lại đứng sóng vai cùng Khương Thiên Sinh, hắn nhìn xuống nam tử mặc áo tím phía dưới, nói:
- Ta cứ tưởng rằng chỉ có hài tử chưa đến hai mươi tuổi mới có thể phản nghịch, không ngờ ngươi mấy trăm tuổi vẫn hết sức phản nghịch.
Khương Thiên Sinh cắn răng hỏi:
- Ngươi là ca ca của ta, hay là đệ đệ ta?
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Khương Trường Sinh cứng đờ.
Lúc này, nam tử mặc áo tím bùng nổ khí thế, đánh tan bụi đất cuồn cuộn, hắn bay lên cao, khí thế nhấc lên bão cát vờn quanh quanh người, tóc dài bay loạn, như Ma Thần phụ thể.
- Các ngươi đáng chết!