← Quay lại trang sách

Chương 959 Địa Tiên chi chủ tương lai (1)

Khương Trường Sinh cùng Bỉ Ngạn võ tổ hàn huyên rất lâu, đối với việc Bỉ Ngạn võ tổ thành thật với mình, hắn giữ lại một phần nghi vấn.

Nếu như Bỉ Ngạn võ tổ thật chính nghĩa như vậy thì không cần đến chờ tới bây giờ.

Bây giờ xem ra, Khương Trường Sinh hủy diệt Hắc Ám Hoàng Tuyền mới là nguyên nhân vạn đạo thế gian mở ra gây ra, Bỉ Ngạn võ tổ kiêng kị võ đạo đại kiếp, không thể không đoàn kết các dị số trong mắt võ đạo.

Trở lại lầu các ở tạm trong Thần Võ giới, Khương Trường Sinh không có suy nghĩ nhiều, vô luận Bỉ Ngạn võ tổ nói thật hay giả, ngược lại hắn chẳng qua là phân thân.

Thật có đại kiếp tà số đến đây họa loạn, cũng là Bỉ Ngạn võ tổ chịu.

Khương Trường Sinh nhắm mắt, hắn là phân thân, không thể tu luyện, hắn muốn làm chính là tận khả năng giữ lại pháp lực, ít động ít nghĩ cũng là một loại lưu lực.

Nhưng ở trong một đoạn thời gian sau đó, Mạc Vọng, Thái Sơ phật tổ, Cửu âm tà tổ những người thừa kế Đại Đạo từng kề vai chiến đấu liên tục đến đây bái phỏng Khương Trường Sinh, khiến cho hắn có chút bất đắc dĩ.

Giờ khắc này, hắn giống như về tới rất nhiều năm trước, đó là thời kỳ đầu của Đại Cảnh.

Tuế nguyệt như thoi đưa, từng năm đi qua.

Thiên Cảnh, Kinh Thành, hoàng cung, trong ngự hoa viên.

Thiên tử đang uống rượu, hắn nhìn về phía lão thái giám bên cạnh, hỏi:

- Gần đây tại sao Ngụy vương không có động tĩnh, cũng không có đưa yêu cầu?

Lão thái giám khom người trả lời:

- Hồi bẩm bệ hạ, từ lần trước sau khi đi Thiên Đình, Ngụy vương ngay cả chân cũng không bước ra khỏi nhà, cũng không có đưa ra bất kỳ yêu cầu gì.

Thiên tử cười, nói:

- vị Đệ đệ này của trẫm đổi tính rồi? Chẳng lẽ đi Thiên Đình gặp cái gì?

Nụ cười của hắn có chút cười trên nỗi đau của người khác, trước kia hắn và Khương Thiên Sinh có quan hệ cực tốt, chẳng qua khi Khương Thiên Sinh càng ngày càng bá đạo, hắn cũng không vừa lòng, chẳng qua giận mà không dám nói gì.

Lão thái giám cười cười, không dám nói tiếp.

Thiên tử thì bắt đầu xuất thần, lão thái giám biết được hắn đang suy nghĩ gì, chỉ đành ở trong lòng thở dài.

Nếu Ngụy vương thay đổi tốt hơn, vậy dĩ nhiên rất tốt, chỉ sợ Ngụy vương chẳng qua là yên lặng tạm thời.

Một bên khác.

Trên đỉnh Linh sơn, trong phòng.

Khương Thiên Sinh ngồi ở trước bàn, nhìn tấm gương trên bàn, sắc mặt hắn đầy phức tạp.

Trong những năm nay, hắn cũng không có tu luyện, nhìn chằm chằm vào nam tử mặc áo tím, trong lòng có thể nói là ngũ vị tạp trần, càng xem càng cảm giác khó chịu.

Sau khi nam tử mặc áo tím trở lại Tiêu tộc, trực tiếp bị đuổi ra khỏi tộc, cha mẹ không nhận, huynh đệ khinh thường, bị xem như một con chó đánh thành trọng thương đuổi ra khỏi tộc địa, lúc thấy một màn kia, Khương Thiên Sinh mở mày mở mặt, chẳng qua sau đó thì hắn lại cảm thấy mê mang.

Cuộc sống về sau của nam tử mặc áo tím càng thêm long đong, vô luận kết giao với bất kỳ người nào, đều bị chán ghét, dẫn đến hắn kết thù càng ngày càng nhiều, ngắn ngủi mấy năm, từ thiên kiêu Tiêu tộc hăng hái biến thành chuột chạy qua đường người người kêu đánh.

Khương Thiên Sinh rất rõ ràng tư chất của đối phương, không kém hơn mình. Thiên kiêu như thế bị thế gia vọng tộc từ bỏ, trôi qua gian nan như vậy.

Điều này nói rõ cái gì?

Nói rõ trên đời này cũng không phải thiên phú đứng đầu, ít nhất không phải là tuyệt đối.

Hắn tự cao vì mình có thiên tư vô song, Côn Luân giới nên hi sinh vì hắn, nhưng nếu không có Khương gia trợ giúp, thiên tư của hắn thật có thể đi đến một bước này?

Hắn lấy được tài nguyên là Khương gia mang tới, mà không phải hắn nỗ lực có được.

Hắn không có tư cách yêu cầu Côn Luân giới hi sinh cho hắn, chân chính có tư cách là tổ tông.

Nhưng tổ tông, Khương Thiên Sinh từ nhỏ đã sùng bái tổ tông, biết được sự tích của hắn, hắn chưa bao giờ để Thiên Cảnh hi sinh, không để cho thiên địa hi sinh, thậm chí là một mình hắn mang theo Thiên Cảnh, sáng tạo ra Côn Luân giới.

Tổ tông nắm giữ lấy năng lực khu trục người khác, nếu như người khác cũng có năng lực dạng này, nếu như hắn bị khu trục, hắn lại nên ứng đối ra sao? Khương Thiên Sinh tâm loạn như ma, ngốc ngốc nhìn chằm chằm nam tử mặc áo tím, cả người không còn chút năng lực.

Lúc này, một Bạch Y vệ đến bên ngoài lầu các bẩm báo.

- Ngụy vương, một vị gọi Hồ Uyên đến đây bái phỏng ngài, tự xưng là người quen biết cũ với ngài.

Khương Thiên Sinh vô ý thức muốn từ chối, nhưng đột nhiên nhớ tới Hồ Uyên là ai, suy nghĩ những năm tháng khoái ý ân cừu xông xáo giang hồ kia.

- Để cho hắn vào đi.

Khương Thiên Sinh trả lời, sau đó thu lại tấm gương, hắn biết mình không thể lại một mực nhìn tiếp, nhìn nữa, hắn sẽ sinh ra tâm ma. Cũng không lâu lắm, một hồi tiếng bước chân truyền đến, còn kèm theo một tiếng cười cởi mở.

- Ha ha ha, Thiên Sinh, đã lâu không gặp.

Khương Thiên Sinh nghe được âm thanh này, trên mặt không tự chủ được lộ ra nụ cười.

Chỉ thấy Hồ Uyên đẩy cửa, phong trần mệt mỏi đi vào trước bàn ngồi xuống, không hề cố kỵ rót rượu cho mình.

Thấy hắn bộ dáng này, nụ cười trên mặt Khương Thiên Sinh càng sâu.

Khương Thiên Sinh trêu ghẹo nói:

- Nghe nói ngươi và Yêu Tộc Chí Tôn náo ra mâu thuẫn không nhỏ, còn từ chối Thiên Quân Thiên Đình mời chào, Thiên Đình không có tìm ngươi gây phiền toái? Đám người kia nghĩ mặt mũi Thiên Đình là nặng nhất đó.

Hồ Uyên vẫn như cũ còn trẻ, nhuệ khí trên người không có bị thời gian san bằng, ngược lại càng thêm phong mang tất lộ.

Hắn khoát tay nói:

- Đừng nói nữa, giống như chọc ra một chuyện rất phiền toái vậy.

Nói xong, hắn nhìn chằm chằm Khương Thiên Sinh, nói:

- Huynh đệ, thoạt nhìn vẻ mặt ngươi không đúng lắm, làm sao, gặp được phiền toái?

Khương Thiên Sinh sửng sốt, hắn tưởng rằng Hồ Uyên tới tìm hắn hỗ trợ, không ngờ Hồ Uyên còn quan tâm hắn.

- Có hơi phiền toái, nhưng không coi là cái gì, ta có thể giải quyết.

Khương Thiên Sinh lắc đầu nói, cấp độ giữa hắn và Hồ Uyên chênh lệch quá lớn, Hồ Uyên căn bản không hiểu ý nghĩa của trục xuất.