← Quay lại trang sách

Chương 960 Địa Tiên chi chủ tương lai (2)

Hồ Uyên nhìn chằm chằm hắn, nói:

- Người luôn có chút khốn cảnh không muốn nói, nhưng ta nhớ được ngươi trước kia nhiệt tình, chính nghĩa, thiện lương, tràn ngập hào hùng, đó là người mà ta muốn trở thành, thậm chí ta cảm thấy ngươi chính là người trong tiên hiệp, kết giao với người không nhìn thân thế, gặp chuyện bất bình rút kiếm tương trợ, ta bây giờ nghĩ lại một chút đều sùng bái ngươi.

Nụ cười trên mặt Khương Thiên Sinh tan biến, hắn nghe được ý của đối phương, đổi lại trước đó hắn tất sẽ giận dữ, nhưng những năm qua gặp qua những chuyện mà nam tử mặc áo tím trải qua, hắn yên lặng.

Hắn lạnh mặt nói:

- Kết giao với người, gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ để làm gì? Nếu như có một ngày, ta bị lực lượng nào đó trục xuất, tất cả mọi người không biết ta, ta làm hết thảy, chẳng phải uống phí?

Hồ Uyên chăm chú nhìn hắn, đột nhiên thoải mái cười to, càng cười càng lớn tiếng.

- Ngươi cười cái gì? Rất buồn cười đúng không

Khương Thiên Sinh thất vọng hỏi.

Quả nhiên, bọn hắn căn bản cũng không phải người của một thế giới, phương diện tiếp xúc cũng là thứ đối phương không thể hiểu được.

Hồ Uyên thu lại nụ cười, nói:

- Ngươi hỏi một chút thiên hạ này ngoại trừ người mà ngươi đã giúp, có ai còn nhớ rõ ngươi là ai, đây không phải chính là loại lực lượng mà ngươi nói kia?

Khương Thiên Sinh sửng sốt.

Hồ Uyên nói theo:

- Ác giả ác báo, rộng kết lương duyên cuối cùng cũng có phúc duyên, người đã cứu ngươi tại nguy nan lúc, ngươi vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên, ngươi không có trải qua chuyện được người cứu trong lúc tuyệt vọng nhất sao?

Khương Thiên Sinh không khỏi suy nghĩ thời điểm tổ tông cứu mình trước đó, mặc dù sợ hãi thủ đoạn trục xuất của tổ tông, nhưng có thể được cứu vớt, hắn tự nhiên cảm ân.

- Đúng vậy, làm sao có thể quên.

Khương Thiên Sinh tự lẩm bẩm, chẳng qua ánh mắt bao la mờ mịt, hắn bồi thêm một câu:

- Nhưng thực sự có người bị lãng quên.

Hồ Uyên hỏi ngược lại:

- Người kia hành hiệp trượng nghĩa qua giống như ngươi?

Khương Thiên Sinh suy nghĩ tính nết của nam tử mặc áo tím, lúc này lắc đầu.

Loại tự ngạo kia, coi trời bằng vung kia làm sao có khả năng hành hiệp trượng nghĩa.

Trong lòng của hắn thư thản.

Thoải mái trước nay chưa có.

So với việc thấy cảnh ngộ bi thảm của nam tử mặc áo tím, còn muốn thoải mái hơn.

Hắn sinh ra cũng không phải là người ích kỷ, chẳng qua là nam tử mặc áo tím nhục nhã hắn, thất bại quá sâu, sâu đến nổi hắn nghĩ rằng chỉ cần mình giống như đối phương, có thể tập hợp lực lượng của cả Thiên Địa mạnh lên, sẽ vượt qua đối phương.

Lý do an ủi bản thân này càng trở thành cái cớ cực đoan mà hắn sau này bám vào.

- Hành hiệp trượng nghĩa, thật có thể bị vĩnh viễn nhớ kỹ...

Khương Thiên Sinh tự lẩm bẩm.

Hồ Uyên cười nói:

- Đó là tự nhiên, dĩ nhiên, một lần hai lần khẳng định không được, gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ không cầu báo ân, đây là công đức mà Đạo Tổ nói tới, công đức đủ lớn, thậm chí có thể đạp đất thành tiên, cũng không phải chỉ có con đường tích lũy pháp lực.

Ánh mắt Khương Thiên Sinh phát sáng, tâm tình càng ngày càng rộng rãi.

Đúng vậy.

Hắn không phải vẫn muốn trở thành người như tổ tông?

Nếu như hắn dựa theo đường đi của nam tử mặc áo tím, chẳng phải sẽ muốn trở thành người như nam tử mặc áo tím?

Giữa tổ tông và nam tử mặc áo tím, hắn tự nhiên đến lựa chọn trở thành tổ tông.

Khương Thiên Sinh càng nghĩ càng xúc động, bắt đầu uống rượu từng ngụm từng ngựm.

Hồ Uyên nhìn ra biến hóa của hắn, lộ ra nụ cười.

Khương Thiên Sinh hít sâu một hơi, khí chất đột nhiên thay đổi, không còn âm trầm như mấy năm nay, hai tay của hắn chống đùi, nhìn về phía Hồ Uyên, tò mò hỏi:

- Hồ Uyên, kinh nghiệm của ngươi so còn nhiều hơn ta, vì sao ngươi lại không...

Hồ Uyên cười nói:

- Bởi vì lòng ta mang cảm ân, ta không giống ngươi, ngươi sinh ở Khương gia, có được điểm xuất phát chúng sinh khó mà với tới, ta sinh ở một vùng nông thôn, liền tu tiên cũng là được Đạo Tổ chiếu cố, khỏi cần phải nói ta, chỉ nói Thần Du đại thiên địa, công đức của Đạo Tổ lớn bao nhiêu? Chính là bởi vì Đạo Tổ làm gương tốt, thiên hạ này tuy có ác, nhưng tà không bao giờ thắng chính.

- Không có Đạo Tổ, đừng nói thiên hạ này, ánh sáng là Khương gia các ngươi, ta nói chuyện có thể có chút không dễ nghe, từ xưa Đế Vương không tình thân, nhưng Khương gia các ngươi ngoại lệ, từ Đạo Tổ đã không có xảy ra chuyện thủ túc tương tàn, ngươi suy nghĩ một chút, lúc ngươi nhỏ tuổi hiện ra thiên tư, nếu như sinh ra ở thời đại trước của Đạo Tổ, ngươi có thể sống đến trưởng thành? Ngươi cũng không phải trưởng tử.

Khương Thiên Sinh nghiêm túc nghe, Hồ Uyên càng nói càng hăng say.

Nhìn Hồ Uyên càng nói càng không có biên giới, Khương Thiên Sinh không có tức giận, ngược lại càng ngày càng cao hứng, hắn đột nhiên cảm thấy mình thật sự có vị trí quan trọng trong lòng Hồ Uyên hơn bản thân tưởng tượng.

Suy bụng ta ra bụng người, nếu như bằng hữu của hắn đi lối rẽ, mà lại ngồi ở vị trí cao, hắn không có dũng khí đi thuyết phục.

Đợi Hồ Uyên nói xong, thấy Khương Thiên Sinh cười nhìn mình, hắn cười theo.

Hết thảy đều không nói thêm.

Khương Thiên Sinh gọi người đem ra rượu ngon, hai người đối ẩm mấy canh giờ.

Hồ Uyên không có đợi lâu, sau khi uống xong rượu liền muốn rời khỏi.

- Ngươi đi chuyến này đến đây chính là vì khuyên ta?

Khương Thiên Sinh kinh ngạc, hắn còn tưởng rằng Hồ Uyên có việc.

Hồ Uyên đi tới cửa trước, đưa lưng về phía hắn, duỗi cái lưng mệt mỏi, ánh nắng vẩy ở trên người hắn, để Khương Thiên Sinh nhìn mà thất thần.

Hồ Uyên nghiêng đầu, liếc xéo hắn, nói:

- Không ngờ tơi? Ta có thể là Địa Tiên chi chủ trong tương lai, ngươi là Tu Tiên giả, ta mặc kệ ngươi, người nào quản ngươi?

- Đi đây, lần sau gặp ta, chính là thời điểm ta cẩm trong tay Thiên Địa bảo giám.

Hắn khoát tay áo, thả người vọt lên, cưỡi mây rời khỏi.

Khương Thiên Sinh cùng đi theo ra khỏi cửa phòng, nhìn bóng lưng hắn đi xa, trên mặt đầy tươi cười.

- Địa Tiên chi chủ? Đã ngươi muốn làm, ta có thể tăng điểm chút độ khó cho nhà ngươi.