Chương 973 Ngàn năm kỳ hạn, Kinh Thiên (1)
Vạn Đạo đại hội một lần nữa mở ra tại giới độc lập thứ sau, trong thời gian sau này, không còn tiếp tục gặp chuyện ngoài ý muốn, đi qua chuyện Đại Kiếp Tà Số trùng kích, Vạn Đạo đại hội trở nên càng thêm hài hòa, võ đạo cùng với những cái hệ thống Đại Đạo khác đều có cùng chung địch nhân, cừu hận lẫn nhau tiêu giảm không ít.
Đại Kiếp Tà Số chẳng qua là mở màn của đại kiếp võ đạo, Võ Tổ đã hạ lệnh báo cho Thần Võ giới về âm Dương Chi Thần tồn tại, cái này khiến Vạn Đạo đại hội bị vẻ lo lắng bao trùm.
Sau khi kéo dài gần mười năm, Vạn Đạo đại hội kết thúc, các lộ người tu hành Đại Đạo theo đường cũ trở về, Thiên Đình một phương được phân thân Khương Trường Sinh dẫn đầu trở về về.
Một đường hữu kinh vô hiểm.
Lần này Vạn Đạo đại hội để một phương Thiên Đình được lợi ích không nhỏ, người trong đội ngũ đều là tiên thần có thiên phú, thực lực xuất chúng, trong khi đại hội diên ra, bọn hắn góp nhặt rất nhiều phương pháp tu hành, có thu hoạch lớn, chuẩn bị dung hội quán thông, sáng tạo đạo pháp thuộc về chính mình.
Thiên Đình trở nên náo nhiệt, mà náo nhiệt như vậy cũng truyền vào Thần Du đại thiên địa, tiếp theo ảnh hưởng đến Côn Luân giới.
Tam Thập Tam Trọng Thiên vẫn như cũ yên tĩnh, Khương Trường Sinh còn đi tắm ở trong việc luyện chế phân thân Bàn Cổ.
Kiếp nạn liên quan tới Vạn Đạo đại hội cũng cấp tốc truyền ra, các tín đồ vì đó phấn chấn, Đạo Tổ ngăn cơn sóng dữ, Tiên đạo tự nhiên được nhờ.
Tên Tam Thanh Thánh Linh, Trảm Tiên Phi Đao cũng nhanh chóng truyền ra tại Tu Tiên giới, trở thành tiêu chuẩn chí bảo mà vô số luyện khí sư tha thiết ước mơ muốn rèn đúc.
Theo tập tục Tiên đạo càng ngày càng phồn hoa, số lượng luyện khí sư nhiều như cá trong biển, cơ hồ mỗi một vị Tu Tiên giả đều sẽ nếm thử luyện khí, cái này là điểm đặc thù nhất của Tiên đạo, tu tiên muốn là toàn năng, cho dù không thể toàn năng, cũng phải hiểu một chút về từng người phương diện, hoặc nhiều hoặc ít.
Thời gian trôi qua cực nhanh.
Mười năm trôi qua, Khương Trường Sinh cuối cùng đem Bàn Cổ quả luyện chế thành Bàn Cổ phân thân, tôn phân thân này giống hắn như đúc, chỉ nhìn thể phách, không cảm giác được lực lượng.
- Vừa sinh ra đã có thể phách như thế, nếu như tiếp tục tu luyện, sau này tất không tầm thường.
Khương Trường Sinh một bên dò xét, một bên suy nghĩ.
Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát Đại Trận ít nhất cần mười hai người bày trận, nói cách khác, vẫn phải đợi thêm mười một vạn năm, Bàn Cổ phân thân của hắn mới có thể phát huy ra tác dụng chân chính.
Chẳng qua là mười một vạn năm.
Chậc chậc, thật là lâu.
Khương Trường Sinh mới sống hơn hai nghìn năm, đối với hắn mà nói, mười một vạn năm rất xa xôi.
Đương nhiên, có lẽ chờ hết thảy đầu ngọn gió, hắn nhắm mắt lại chính là vạn năm, thậm chí càng lâu.
Nếu thật có thể bế quan như thế, cũng nói Tiên đạo đã tiến vào giai đoạn phát triển bình ổn, không cần hắn thỉnh thoảng nhìn chằm chằm.
Chờ mười một vạn năm đi qua, tôn Bàn Cổ phân thân thứ nhất sẽ mạnh bao nhiêu?
Khương Trường Sinh nghĩ tới chỗ này, trong lòng đã tràn ngập chờ mong.
Thời gian tu hành thật sự rất khô khan, dù sao cũng phải để cho mình có cảm giác chờ mong, lặng lẽ tu luyện Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát Đại Trận, đợi gặp mặt cường địch trước nay chưa từng có, lại thi triển ra, tất có thể kinh diễm Côn Luân giới.
Khương Trường Sinh cũng tính như là cao nhân đắc đạo, nhưng trong lòng còn cất giấu một tia hư vinh, hắn cũng không gạt bỏ, hắn cũng không muốn trở thành người vô dục vô cầu, hắn rõ ràng nhất chính mình, nhu cầu của hắn cũng không nhỏ, chẳng qua là vẫn chưa tới mức độ hưởng thụ.
Đặt Bàn Cổ phân thân vào Đạo Giới, lưu lại một tia ý chí tiến hành tu luyện, hắn thì gọi Mộ Linh Lạc, Bạch Kỳ trở về.
Trong những năm qua, hai nữ cùng nhau du lịch nhân gian, lại thu một nhóm tiên tử, Mộ Linh Lạc thu đều là nữ tử nhân tộc, hạng người hiệp can nghĩa đảm, Bạch Kỳ thì thu là nữ yêu, lựa chọn đều là nữ yêu gặp phải khổ nạn lại không ngừng vươn lên.
Các nàng còn như vậy, huống chi Thiên Đình, mỗi một vị Chính thần lựa chọn tùy tùng Thần Giả, tiêu chuẩn cũng không giống nhau, dẫn đến phe phái trên Thiên Đình càng ngày càng nhiều, quan hệ trong Thiên Đình cũng rất phức tạp, quyền thế của Thiên Đế cũng không còn quá tuyệt đối.
Lại là hai mươi năm trôi qua.
Thiên Cảnh đã đến Tuyên Đạo năm năm trăm hai mươi hai, một ngày này, Côn Luân giới, phương Bắc.
Oanh!
Mặt đất lay động kịch kiệt, thiên địa linh khí phun trào.
Nhóm tiên thần tren trời cũng bị kinh động, theo Thiên Đình chưởng khống khí vận Côn Luân giới càng ngày càng mạnh, nếu nhân gian xuất hiện thiên biến, đều sẽ khiến Thiên Đình quan tâm.
Bắc Thiên môn.
Một Thiên Tướng đặt hai tay trên trán, cái trán ngưng tụ ra một con mắt màu vàng kim, đây là thần thông của hắn, hắn đang dùng Thiên Lý Nhãn nhìn trộm nhân gian, tìm kiểm địa điểm xảy ra chuyện.
Các thiên binh xung quanh thì khẩn trương lên, bọn hắn lần đầu tiên gặp phải khí vận dị biến như thế.
Càng ngày càng nhiều Chính thần đi ra cung điện, quan sát dị biến dưới nhân gian, ngay cả Bạch Kỳ trong Tử Tiêu cung cũng cảm nhận được, lập tức lao ra xem náo nhiệt.
Khương Trường Sinh mặc dù đang tu luyện, nhưng cũng không có tiên vào trạng thái vong ngã, trước đó gặp phải Đại Kiếp Tà Số, khiến cho hắn đối có lý giải càng sâu về nhân quả chi đạo.
Hắn cũng đã nhận ra nhân gian dị thường, hắn bấm ngón tay tính toán, biểu lộ cổ quái.
Dẫn phát dị biến này lại là một sinh linh mới sinh, cũng không phải đến từ nhân tộc, mà là yêu tộc, trong quần sơn của Man Hoang có một tiểu yêu vừa ra đời đã có thể điên cuồng hấp thu thiên địa linh khí, dẫn phát thiên địa dị biến.
Chuyện như vậy vẫn là lần đầu xuất hiện, Khương Trường Sinh bấm ngón tay suy tính nhân quả của nó, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
- Xem ra Côn Luân giới xem như triệt để vững chắc, đã có người bản thổ có đại khí vận được sinh ra, cũng không phải là ai chuyển thế, có chút ý tứ.