← Quay lại trang sách

Chương 972 Bàn Cổ thụ, hai đại chí bảo của Tiên đạo (2)

Một gốc cổ thụ trưởng thành cao lớn xuất hiện ở trước mặt hắn, thân cây già nua, không có lá cây, không gặp được một chút màu xanh lá, nhưng trên một nhánh cây trong đó kết lấy một quả trái cây đỏ tươi ướt át, tựa như một trái tim, chỉ là không có nhảy lên.

Khương Trường Sinh nhíu mày không ngờ Bàn Cổ thụ đã kết một Bàn Cổ quả, niềm vui ngoài ý muốn như thế.

Hắn lúc này lấy xuống Bàn Cổ quả, bắt đầu luyện hóa.

Bản thân Bàn Cổ thụ đã mang theo cấm chế phong phú, cũng không chỉ là thiên tài địa bảo, liên quan tới luyện chế phân thân, Khương Trường Sinh sớm đã có tâm đắc, phân thân cùng loại với khôi lỗi, chẳng qua có một tia ý chí của hắn, mà tia ý chí này là tạm thời, hắn cũng không phải sáng tạo sinh linh mới.

Có lẽ là bệnh thích sạch sẽ, Khương Trường Sinh cảm thấy phân thân có được ý chí độc lập không coi là phân thân, phân thân thì nên chịu bản tôn thao túng, cũng hoặc là một bộ xác thịt.

Ít nhất hắn chuẩn bị sáng tạo Bàn Cổ phân thân thành một bộ xác thịt chuyên về chiến đấu cho mình, sẽ không lưu lại bất kỳ khả năng sinh ra ý chí độc lập nào, tuyệt không lưu lại cho mình một tia hậu hoạn.

Muốn trở thành phân thân của mình, thì phải dung nhập tinh huyết của mình, khi đó thao túng mới có thể đi đến phù hợp hoàn mỹ nhất.

Quá trình này hết sức phức tạp, trước kia Khương Trường Sinh chẳng qua thi triển thần thông đã sáng tạo ra phân thân, pháp lực tạo ra phân thân mà thôi, có kinh nghiệm chưởng khống phân thân, hắn rất dễ thành công, cần thời gian quan sát mà thôi.

Khương Trường Sinh gieo trồng Bàn Cổ thụ trong Đạo Giới. Trong Đạo Giới tuy có mấy Hung thú, nhưng không có những sinh linh khác, là nơi an toàn giữ bí mật nhất.

Bản thổ Đạo Giới từng sinh ra nhiều lần linh trí, linh trí duy nhất còn sống sót còn đang hấp thu lấy tinh hoa nhật nguyệt cùng thiên địa linh khí, ngày càng trưởng thành.

Sau khi Bàn Cổ thụ bị cắm vào bùn đất thì cấp tốc lớn mạnh, không đến mười hơi, cao tới vạn trượng, cao vút trong mây.

Lúc này mới phù hợp với Đại Đạo linh vật từ Hỗn Độn sơ khai, đây mới là bắt đầu, sau đó sẽ càng thêm to lớn.

Khương Trường Sinh hài lòng thu hồi thần niệm, sau đó chuyên tâm luyện hóa Bàn Cổ quả.

Thần Võ giới, tổng giới.

Thái Thượng Côn Luân đứng trên đỉnh núi, nhìn biển lớn mênh mông phía dưới, mày kiếm nhíu chặt.

Phong Dục trống rỗng xuất hiện sau lưng hắn, khom lưng hành lễ, trầm giọng hỏi:

- Lần này tà số xâm lấn, Thất Thập Nhị Thần Động không có một người tử vong, nhưng trọng thương mười sáu người.

- Ừm, đi xuống đi, nói cho bọn hắn, tất cả hợp cách.

Thái Thượng Côn Luân tùy ý trả lời, lời nói bình tĩnh.

Phong Dục nhìn ra tâm tình hắn không tốt, thầm nghĩ:

- Chẳng lẽ là bởi vì Đạo Tổ? Cũng đúng thôi, nhóm Thất Thập Nhị Thần Động đầu tiên chết ở trong tay Đạo Tổ, thù này còn chưa báo, nhưng hôm nay Đạo Tổ chính là ân nhân của Thần Võ giới, hắn như thế nào báo thù?

Đối với Đạo Tổ, Phong Dục chỉ kính sợ hắn mạnh mẽ, không có hảo cảm. Nhưng cũng không ghét.

Đến mức Thái Thượng Côn Luân, hắn cũng chẳng qua chỉ là kính sợ thôi.

Phong Dục cung kính hành lễ, quay người rời khỏi.

Giờ phút này, Thái Thượng Côn Luân xác thực tâm loạn như ma.

Từ khi sau khi đạt được lực lượng của Đại Viêm Thiên, tâm tình của hắn xác thực bành trướng, luôn cảm thấy khoảng cách chém giết Đạo Tổ không tính xa xôi. Nhưng chuyện ở giới độc lập thứ bảy đã truyền ra, bởi vì Vạn Đạo đại hội triển khai giới độc lập thứ bảy, giới độc lập thứ bảy có Đại Kiếp Tà Số nhiều nhất, vì duy trì Vạn Đạo đại hội, lực lượng võ giả ở giới độc lập thứ bảy mạnh nhất. Thái Thượng Côn Luân mâu thuẫn với vạn đạo thế gian, cho nên không có đi.

Chỉ có thể phụ trách bảo hộ tổng giới, tổng giới giải trừ nguy nan, nhưng tin tức từ giới độc lập thứ bảy cũng truyền tới.

Bây giờ, toàn bộ Thần Võ giới đều đang tán thán Đạo Tổ mạnh mẽ.

Võ Tổ cùng âm Dương Chi Thần chiến đấu trong Cực Cảnh, không bị người nhìn thấy, ngược lại là quá trình Đạo Tổ chiến đấu trấn áp Đại Kiếp Tà Số, tru diệt Đại Chu Thiên Thần Đế được lưu truyền rộng rãi.

Tam Thanh Thánh Linh, Trảm Tiên Phi Đao được xưng là hai đại chí bảo của Tiên đạo, người xem chiến lúc đầu còn tưởng rằng đây là thủ đoạn của Tiên đạo, sau này đi qua phân thân Đạo Tổ chính miệng thừa nhận chính là pháp bảo, tạo ra từ một loại phương pháp rèn đúc của Tiên đạo, dẫn đến tên Tam Thanh Thánh Linh, Trảm Tiên Phi Đao truyền ra.

Thái Thượng Côn Luân luôn luôn tôn sùng lực lượng bản thân, hắn cực kỳ khinh thường đối với vật ngoài thân.

Bây giờ nghe nói chiến tích của Tam Thanh Thánh Linh, Trảm Tiên Phi Đao, hắn càng thêm khinh thường.

Nhưng dù có khinh thường, hắn cũng phải thừa nhận mình và Đạo Tổ có khoảng cách.

Ngoại vật của tên này quá cường đại, cường đại đến đủ địa vị để ngang nhau cùng Võ Tổ.

Hiện tại toàn bộ Thần Võ giới đều đang tán dương Đạo Tổ mạnh mẽ, càng ngày càng nhiều người nghĩ Đạo Tổ có lực lượng ngang bằng Võ Tổ.

Đây cũng không phải Võ Tổ ngầm đồng ý, chính là hướng gió thật, Võ Tổ thiếu Đạo Tổ một nhân tình, chỉ có thể ngầm đồng ý. Thái Thượng Côn Luân thế nào không nhìn ra Võ Tổ mua dây buộc mình.

Hắn cũng không có cười trên nỗi đau của người khác, ngược lại cảm thấy là chuyện tốt.

Đạo Tổ càng mạnh càng phong quang, Võ Tổ chắc chắn càng khó chịu, không sớm thì muộn sẽ thành thù.

Bất quá so với bọn hắn thành thù, Thái Thượng Côn Luân hi vọng mình có thể tự tay giải quyết Đạo Tổ.

- Vạn đạo lực lượng ta chẳng lẽ thoát không ra Tiên đạo?

Thái Thượng Côn Luân lần đầu sinh ra hứng thú về Tiên đạo, hắn hiểu qua Đạo Tổ cùng Đại Kiếp Tà Số chiến đấu, hắn phát hiện Đại Kiếp Tà Số tựa hồ không dùng được với Đạo Tổ.

Ngay cả hắn đều gặp phải tồn tại mạnh mẽ ý chang mình, nhờ có Võ Tổ buông xuống mới giải quyết xong đối phương.

Mà bản tôn Đạo Tổ buông xuống, nhưng không có sinh ra Đại Kiếp Tà Số bản tôn của hắn.

Này ít nhất có thể chứng minh Tiên đạo cao hơn lực lượng của Đại Kiếp Tà Số.

Nhưng hắn nên như thế nào mới đạt được lực lượng của Tiên đạo?

Ánh mắt Thái Thượng Côn Luân lấp lánh, hắn cảm giác nếu mình nắm giữ Tiên đạo, sẽ càng thêm dễ dàng nắm giữ lực lượng của các Đại Đạo khác.

Hắn không có có ý thức đến một điểm, trong tiềm thức của hắn, võ đạo đã không thể hạ gục Đạo Tổ.

Đây đối với một võ giả mà nói, vô cùng trí mạng.