Chương 979 Sáng tạo chủng tộc, lực lượng thần bí (1)
Sau khi trở thành Địa Tiên chi tổ, Vong Trần đại tiên được bạn thân Khương Thiên Sinh mời đi vào Thiên Cảnh, để Thiên Cảnh chế tạo đạo tràng cho hắn, ở vào trong núi sâu.
Vong Trần đại tiên không có từ chối, sự gia nhập của hắn cũng làm cho Thiên Cảnh phấn chấn.
Tại một năm đạo tràng được xây dựng thành công, hắn lợi dụng Thiên Địa bảo giám, nói cho thiên địa vạn vật, trăm năm sau sẽ giảng đạo, chuyện này dẫn tới tiếng vọng cực lớn.
Người thấp cảnh giới có thể tới tìm cầu cơ duyên, người cảnh giới cao có thể thừa cơ kết giao với Vong Trần đại tiên.
Cầm trong tay Thiên Địa bảo giám, Vong Trần đại tiên đã là có thể sánh vai cùng Thiên Đế, thậm chí có người xưng Thiên giới Thiên Đế, Nhân gian Vong Trần đại tiên, âm Phủ chủ nhân Địa Phủ, là ba người có quyền lực chí cao nhất gần với Đạo Tổ.
Lời này cấp tốc truyền ra khắp Tu Tiên giới, định nghĩa trật tự tam giới.
Sau đó, Thiên Đình mở ra Bàn Đào đại hội, Thiên Đế mời Vong Trần đại tiên cùng chủ nhân Địa Phủ Hình Thủ, ba người một bàn, triệt để xác nhận địa vị bọn hắn ngàng hàng nói chuyện.
Bàn Đào đại hội mức dị thường náo nhiệt, Bàn Đào có thể gia tăng thọ nguyên càng để quý khách tam giới mở rộng ánh mắt, lần này còn mời một chút võ giả của Thần Võ giới.
Theo số lượng lớn võ giả thiên ngoại buông xuống, Thần Võ giới một phương phát hiện bọn hắn không thể đem Tiên đạo phương pháp tu hành mang ra Côn Luân giới, chỉ có thể ở Côn Luân giới tu tiên, điều này để bọn hắn thất vọng đối với Tiên đạo.
Bọn hắn không có phát hiện chính là, võ giả đi lần này bắt đầu dần dần thành tín đồ của Đạo Tổ, Thần Du đại thiên địa trong bóng tối phát huy ra lực ảnh hưởng mà Thần Võ giới không cách nào tưởng tượng.
Đạo Tổ mở ra vạn đạo thế gian, lại cứu trợ Thần Võ giới, quan hệ giữa Côn Luân giới và Thần Võ giới đang ở trong thời kỳ rất thân mật, hai bên tuy có ma sát nhỏ, nhưng không đáng để ý, Võ Tổ thậm chí còn muốn thành lập càng nhiều quan hệ hợp tác với Côn Luân giới, không chỉ Võ Tổ, Thần Võ giới không ngừng phái tới người cầm quyền các cấp thương lượng với Thiên Đình.
Thiên hạ thiên ngoại dồn dập hỗn loạn, huyễn cảnh khác biệt diễn lại chuyện xưa khác biệt, có phấn khích, có bi thảm, mà hết thảy điều này đã bị Khương Trường Sinh ném ở sau ót, hắn chuyên tâm tu luyện, cảm ngộ nhân quả chi đạo.
Xuân đi thu đến, bốn mùa thay đổi.
Phàm nhân luân hồi, tuế nguyệt như thoi đưa.
Thương hải tang điền, Thanh Sơn còn đó.
Từ sau khi Vong Trần đại tiên giảng đạo, tên Kim Đan Đại Đạo được truyền ra khắp Tu Tiên giới, được tôn sùng là tu tiên chi pháp thượng thừa nhất Tu Tiên giới, hắn chẳng qua là giảng thiên cơ sở của Kim Đan Đại Đạo, đã mang đến tập tục mới cho Tu Tiên giới.
Thiên Cảnh, Kinh Thành, trong đình viện Long Khởi sơn ngày xưa của Đạo Tổ.
Mộ Linh Lạc, Bạch Kỳ, Cơ Võ Quân, Thái Oa, Thái Hi, Diệp Tầm Địch, Kiếm Thần, Thanh Nhi tề tụ ở đây.
- Đạo Tổ bế quan bao lâu, lần này đều dài hơn dĩ vãng?
Diệp Tầm Địch tò mò hỏi.
Từ sau khi Thiên Đình thành lập, hắn cũng rất ít gặp lại Khương Trường Sinh, nhưng hắn một mực chú ý Khương Trường Sinh, những người khác cũng như thế, đều là thông qua Mộ Linh Lạc, Bạch Kỳ, nhất là Bạch Kỳ, tên này trong ngày thường không cố gắng tu luyện, chỉ ưa thích chạy tán loạn khắp nơi.
Mộ Linh Lạc gật đầu, nói:
- Cảnh giới tu tiên càng cao, cần bế quan thời gian càng dài, huống chi, quan hệ bây giờ giữa Côn Luân giới và Thần Võ giới đang rất tốt, không cần hắn lại vất vả, ta cũng chuẩn bị bế quan thời gian dài, trùng kích thêm một tầng cảnh giới.
Mọi người gật đầu, cảnh giới của Đạo Tổ cũng không phải bọn hắn có thể phỏng đoán.
Cơ Võ Quân cười nói:
- Ta cũng chuẩn bị bế quan, lần sau gặp nhau, chỉ sợ ít nhất cũng trăm năm sau.
Bạch Kỳ bĩu môi nói:
- Cũng chỉ có ta không chịu nổi bế quan như thế?
- Ha ha, có thể là tư chất ngươi không được!
Diệp Tầm Địch trêu chọc.
- Nói hươu nói vượn, tư chất của ta đã đi qua chủ nhân cải tạo, sớm đã thay đổi một trăm tám mươi độ.
- Chúng ta cũng như thế, cho nên chênh lệch giữa ngươi và chúng ta cũng không có được thu hẹp.
- Ồ? Xem ra ngươi không muốn Tử Cơ Băng Ngọc Thảo nữa.
- Đừng, ta sai rồi!
- Này còn tạm được.
Thấy Bạch Kỳ cùng Diệp Tầm Địch đấu võ mồm, mọi người đều cảm thấy buồn cười.
Thật ra không chỉ Diệp Tầm Địch, những người khác cũng thường xuyên xin Bạch Kỳ giúp đỡ, Bạch Kỳ giao thiệp còn rộng hơn Mộ Linh Lạc, Cơ Võ Quân, chủ yếu là hai nữ vội vàng tu luyện, không rảnh làm những thứ này.
Côn Luân giới quá lớn, rất nhiều thiên tài địa bảo hiếm hoi, không phải ngồi ở vị trí cao nói một câu là đạt được, mạng lưới giao thiệp của Bạch Kỳ cực lớn, đại bộ phận đều có thể tìm được trong khoảng thời gian ngắn, đưa mắt nhìn khắp Côn Luân giới, chỉ sợ trừ Đạo Tổ, không người nào ở phương diện này có thể so bằng nàng.
Thanh Nhi tò mò hỏi:
- Vong Trần đại tiên thật chính là Vong Trần ngày xưa làm bạn với Đạo Tổ kia?
Nàng vừa nói ra chủ đề này, kéo suy nghĩ của mọi người vào trong vòng xoáy hồi ức.
Mộ Linh Lạc cười nói:
- Giống như Tử Ngọc, Tú Nhi, Thiên Sinh đều chuyển thế, Vong Trần làm bạn hắn như vậy lâu, đương nhiên sẽ không bị hắn bỏ đi, ngươi suy nghĩ một chút, phàm là người kết thiện duyên với hắn, người nào bị quên lãng?
Kiếm Thần gật đầu nói:
- Không sai, Hoang Xuyên, Lăng Tiêu, Dương Chu bọn hắn cũng đã một mình đảm đương một phía, Đạo Tổ mặc dù không thích du lịch thiên hạ, nhưng hết sức trân quý người đã từng làm bạn với hắn.
Bọn hắn bắt đầu nhớ lại sự tích hơn hai ngàn năm trước, khi đó còn không có Thiên Đình, không có Tiên đạo, thậm chí còn không có tiếp xúc được thiên ngoại.
Khi đó không có mối nguy không ngừng về địa vị bây giờ, kém xa thích ý, an tâm như hiện tại, nhưng bọn hắn sẽ không quên quá khứ.
Ít nhất khi đó, bọn hắn cách Đạo Tổ rất gần. Nhắc đến Vong Trần đại tiên, mọi người bắt đầu trò chuyện về các vấn đề phong vân gần đây của Tu Tiên giới.