Chương 978 Vong Trần đại tiên, bế trường quan (2)
Khương Trường Sinh bình tĩnh nói:
- Nếu như bởi vậy mà đi con đường cực đoan, vậy không có việc này, cũng sẽ như thế, cũng không phải bởi vì áp bách mà có động cơ, đều là tự làm tự chịu.
- Đúng đây, cho dù bọn họ làm loạn, vậy thì giao cho Địa Tiên chi tổ đi giải quyết, vừa hay chứng minh năng lực của mình.
Bạch Kỳ cười nói, khóe miệng của nàng ngăn không được giương lên, Hồ Uyên thành tựu Địa Tiên chi tổ, xem như nàng đặt cửa đúng rồi.
Mộ Linh Lạc cảm khái nói:
- Có thể gắng gượng qua bốn cửa ải kia, vô luận thiên tư như thế nào, xác thực nên được chức Địa Tiên chi tổ.
Bạch Kỳ gật đầu, nàng cũng đổi mới nhận biết với Hồ Uyên, tiểu tử này là thật lòng mang thiên hạ.
Hai nữ trò chuyện, một bên khác, Hồ Uyên cũng đang lao tới Thiên Đình.
Theo nhân gian đi vào Thiên Đình dùng thời gian mấy ngày, dù sao Thiên Đình cũng không có hoàn toàn bao trùm bầu trời Côn Luân giới, bất quá Thiên Đình đã mở rộng, tứ đại Thiên Môn cách xa nhau xa xôi, đằng sau chính là truyền tống trận.
Lúc Hồ Uyên đi vào Bắc Thiên môn, được các thiên binh thiên tướng kính yêu, dồn dập tán dương hắn khó lường.
Các tín đồ đều thấy được quá trình sát hạch, tuyệt đại đa số tín đồ đều sẽ không nghi vấn Hồ Uyên, có Địa Tiên chi tổ dạng này, bọn hắn mới yên tâm.
Còn chưa tới Tam Thập Tam Trọng Thiên, Hồ Uyên đã lần lượt gặp được nhóm Chính thần của Thiên Đình, ngay cả tam đại Thiên Quân, Tử Vi đại đế cũng tới, đều tán dương, chúc mừng hắn, như thế khiến cho tâm tình đang kích động của hắn dần bình phục lại.
Trở thành Địa Tiên chi tổ, hắn không thể thiếu liên hệ với đại nhân vật các phương, sau đó chắc chắn sẽ không nhẹ nhàng như vậy.
Đi vào tầng thứ mười, hắn gặp được Thiên Đế.
Đây là lần đầu tiên hắn thấy được Thiên Đế.
Thiên Đế hết sức ôn hòa, còn tự mình dẫn hắn đi tới Tam Thập Tam Trọng Thiên, trên đường đi, Thiên Đế giới thiệu cho hắn toàn bộ Côn Luân giới, khiến cho hắn thực sự hiểu rõ đến Côn Luân giới có bao lớn, nhân gian rộng lớn đến mức nào.
Muốn chấp chưởng Tu Tiên giới nhân gian, rất khó.
Hồ Uyên cảm nhận được áp lực, đồng thời cũng tràn ngập đấu chí.
Đi vào Tam Thập Tam Trọng Thiên, Thiên Đế lui ra, Hồ Uyên hít sâu một hơi, đi vào trước cổng chính Tử Tiêu cung.
Nhìn Tử Tiêu cung nguy nga, tâm tình của hắn không yên.
Còn chưa chờ hắn hành lễ, một vệt kim quang từ trên trời giáng xuống, rơi ở trên người hắn, khiến cho hắn không thể động đậy, hắn không có kinh hoảng, hắn tin tưởng Đạo Tổ sẽ không hại hắn.
Hắn chậm rãi nhắm mắt lại, một cỗ trí nhớ khổng lồ chui vào trong óc của hắn, chính là trí nhớ truyền thừa về Thiên Địa bảo giám.
Khương Trường Sinh lại trợ giúp hắn chưởng khống Thiên Địa bảo giám, chẳng qua là mượn, cũng không phải đưa tặng, dĩ nhiên, chỉ cần hắn không làm sai chuyện, Thiên Địa bảo giám sẽ một mực ở trong tay hắn.
Thật lâu sau, đợi Hồ Uyên tỉnh lại, trong tay đã nhiều thêm một Thiên Địa bảo giám. Thấy bốn chữ Thiên Địa bảo giám, hô hấp của hắn dồn dập, vội vàng quỳ lạy Tử Tiêu cung, cảm tạ Đạo Tổ.
- Từ nay về sau, ngươi là Địa Tiên chi tổ, nghĩ kỹ đạo hiệu của ngươi chưa?
Âm thanh của Khương Trường Sinh truyền ra, mười phần đạm mạc.
Lúc trước dạy bảo Hồ Uyên, hắn dùng chính là một âm thanh khác, cho nên Hồ Uyên không có nhận ra.
- Ta gọi Vong Trần!
Hồ Uyên kiên định nói, Vong Trần là tên sư phụ cho hắn, hắn một mực nhớ kỹ, chờ đến trở thành Địa Tiên chi tổ lại dùng, đến lúc đó tên Vong Trần sẽ truyền khắp thiên hạ, sư phụ hắn tất có thể nghe thấy.
Nghĩ tới sư phụ biết được hắn trở thành Địa Tiên chi tổ, hắn đã khó nén sự kích động.
Trong Tử Tiêu cung, thần sắc Bạch Kỳ đầy kinh ngạc, Mộ Linh Lạc cũng sửng sốt, hai nữ vô ý thức nhìn về phía Khương Trường Sinh ngồi trên Đại Đạo Càn Nguyên Thần Tọa.
- Từ nay về sau, Hồ Uyên chấp chưởng Thiên Địa bảo giám, giám thị Tiên đạo nhân gian, thành Địa Tiên chi tổ, đạo hiệu Vong Trần, có thể xưng Vong Trần đại tiên.
Âm thanh của Khương Trường Sinh vang lên, lần này là vang vọng toàn bộ Côn Luân giới.
Vong Trần đại tiên.
Đây là người thứ nhất trong Côn Luân giới có được danh xưng Đại Tiên, còn là Đạo Tổ chính miệng định ra.
Hồ Uyên nghe xong, càng thêm xúc động.
- Sư phụ, ngài đã nghe chưa! Ta đã được Đạo Tổ tán thành.
Trong lòng Hồ Uyên không thể tránh khỏi sinh ra đắc ý cùng hào hùng, rất chờ mong gặp lại sư phụ.
- Đi xuống đi, ta sẽ quan tâm hành động của ngươi.
Tiếng nói Đạo Tổ vừa ditws, một cơn gió màu xanh thôi Hồ Uyên đi, hắn run sợ phát hiện mình vậy mà không thể phản kháng.
Cỗ thanh phong này đưa hắn đưa trở về nhân gian.
Mà các nơi trong nhân gian thì đang lâm vào sóng to gió lớn.
Trong Tử Tiêu cung.
Mộ Linh Lạc, Bạch Kỳ đang truy hỏi chuyện của Vong Trần.
Bạch Kỳ quả thật rất xúc động về chuyện Vong Trần xuất hiện, dù sao đã có hon hai nghìn năm chưa từng gặp qua Vong Trần, không ngờ Hồ Uyên tiểu tử kia chính là Vong Trần chuyển thế.
Mộ Linh Lạc thỉnh thoảng sẽ thoáng hiện trí nhớ của kiếp trước, lại thêm ở chung lâu cùng Bạch Kỳ, cũng từng nghe nói về sự tích của Vong Trần.
Khương Trường Sinh nhún vai nói:
- Không sai, hắn chính là Vong Trần, bất quá việc này không cần tuyên dương ra ngoài, ngược lại đã không có bao nhiêu người nhớ được Vong Trần năm đó.
Kiếp trước của Vong Trần vốn cũng không phải người nổi danh.
- Cũng không biết tiểu tử này khi nào thức tỉnh trí nhớ kiếp trước.
Bạch Kỳ một mặt mong đợi nói, cố nhân năm đó trong Long Khởi quan sân cũng không nhiều, Vong Trần là một trong người sớm nhất vào ở.
Làm cho nàng cảm động nhất là chủ nhân coi trọng cố nhân như thế, sau này nếu nàng mắc nạn, chủ nhân tất sẽ không đứng ở ngoài quan sát, cho dù chết, cũng có thể chuyển thế.
Khương Trường Sinh không có để ý tới các nàng nữa, xử lý xong Địa Tiên chi tổ, hắn cũng nên chuyên tâm bế quan.
Đến mức Bàn Đào đại hội phía sau, hắn lười đi quan tâm, tin tưởng Mộ Linh Lạc có thể xử lý tốt.
Trật tự của tam giới xem như được xây dựng thành công, hắn cũng nên an tâm bế quan, bế quan thật dài.
Đến mức võ đạo đại kiếp, nhập gia tùy tục, hắn nhất định phải không ngừng mạnh lên mới có thể ứng đối kiếp nạn theo nhau mà đến.