← Quay lại trang sách

Chương 991 Thần ra tay rồi (1)

Đạo pháp của Địa Tạng đại tôn quả nhiên tinh diệu, ta mặc dù không chuyên tu luân hồi chi đạo, nhưng cũng được ích lợi không nhỏ.

Trên mặt Thiếu Hạo tràn đầy nụ cười, phấn chấn nói, nắm chặt hai quả đấm.

Hình Thiên bĩu môi nói:

- Không hiểu luân hồi, ngươi tới làm cái gì? Không phải trì hoãn thời gian à, con trai Hoàng Đế lại không chỉ có một mình ngươi.

Thiếu Hạo đắc ý cười nói:

- Đây cũng không phải chúng ta lựa chọn, là Địa Tạng đại tôn lựa chọn chúng ta, chúng ta chỉ có thể quyết định có đến đây hay không.

- Lời tuy như thế, người có thể lọt vào mắt Đại Tôn, bản thân đã được chú trọng, các đại năng sẽ không lựa chọn người bình phàm để giảng đạo.

- Càn rỡ, không được nói bậy.

- Hà tất che giấu, người tu đạo chúng ta nói không phải là thông thấu à?

Nhìn xem hai người đấu võ mồm, Khương Trường Sinh cũng nở nụ cười.

Hình Thiên không kiêng nể gì, trách không được dám tranh vị trí Thiên Đế.

Hình Thiên chán ghét Thiếu Hạo líu lo không ngừng, nhìn về phía Khương Trường Sinh, nói:

- Trường Sinh đạo hữu, ngươi tỉnh sớm hơn chúng ta, ít nhất trên luân hồi chi đạo, ngươi càng có thiên phú hơn chúng ta, đáng giá để ta kính nể, gặp nhau tức là duyên, có nguyện kết giao hai người chúng ta?

Khương Trường Sinh tự nhiên sẽ không từ chối, mỉm cười đáp ứng.

Hai người tựa hồ không vội rời đi, ngồi ở chỗ này hàn huyên, Khương Trường Sinh cũng không vội, trở lại hiện thực chẳng qua là đi qua mấy tức thời gian.

Dần dần, Khương Trường Sinh cũng nói nhiều hơn, chủ yếu là Thiếu Hạo đề cập đến kinh nghiệm của mình, Khương Trường Sinh cùng Hình Thiên đưa ra cái nhìn của mình.

Rất lâu.

Thiếu Hạo đứng dậy, duỗi cái lưng mệt mỏi, nói:

- Cũng cần phải trở về, Trường Sinh huynh đệ, có nguyện theo ta trở về, đi làm khách.

Hình Thiên đứng dậy theo, nói:

- Không bằng theo ta đi, ta nhìn ra được, Trường Sinh huynh đệ nhìn như nội liễm, kì thực có một lòng hiếu chiến, ngươi ta còn có thể luận bàn.

- Đa tạ hai vị huynh đệ có ý tốt, ta phải trở về, có rất nhiều người đang chờ ta bảo hộ, có kẻ địch đang chờ ta đối mặt.

Khương Trường Sinh vừa cười vừa nói, ở chung hai người, mặc dù thời gian ngắn ngủi, nhưng tự tại không nói được.

Nói ra, ở kiếp này mặc dù sống hơn hai nghìn năm, nhưng người chân chính có thể xem như bằng hữu cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, nếu thật là tính toán ra, chỉ có Trần Lễ tính là bằng hữu của hắn.

Hắn cũng khát vọng có người cùng chí hợp đạo, chẳng qua là thân phận đặc thù, rất khó kết giao, bản thân hắn cũng sợ phiền toái.

Hắn khát vọng bằng hữu, không phải chủ động cưỡng cầu, mà là nhân duyên gặp nhau tự nhiên mà thành.

Thiếu Hạo, Hình Thiên không có cưỡng cầu, bọn hắn vẫy vẫy tay, trước tiên đi ra đạo quan, thân ảnh biến mất trong màn sáng.

Khương Trường Sinh quay đầu nhìn lại, trước vách tường có một pho tượng đá, diện mạo đã mơ hồ, thậm chí không phân rõ nam nữ.

- Tựa hồ mỗi một lần đạo thống phản thần, mạnh lên, gánh vác cũng tăng thêm.

Khương Trường Sinh yên lặng suy nghĩ, trên mặt hắn lộ ra tươi cười.

Nếu ở kiếp này vừa bắt đầu, hắn khẳng định sợ những gánh vác này, nhưng bây giờ, chút gánh vác này sẽ hóa thành động lực để hắn tiến tới, trợ giúp hắn càng thêm kiên cường.

Hắn nghiêng đầu, dậm chân đi ra ngoài cửa.

Nơi này cuối cùng không thuộc về hắn, hắn muốn về thời đại thuộc về hắn.

Trong Tử Tiêu Cung, Khương Trường Sinh mở mắt.

Hắn bấm ngón tay tính toán, giống như truớc đó, lần này đạo thống phản thần chỉ mới qua mấy tức thời gian.

Khi hắn lần nữa cảm thụ quy tắc gần đó, quy tắc luân hồi trở nên rõ ràng, trình độ rõ ràng gần với nhân quả, khiến cho giác quan của hắn về thế giới trở nên rõ ràng.

- Ta muốn đạt tới trình độ tầng tiếp theo, hẳn là lực lượng như thế nào?

Khương Trường Sinh lâm vào suy tư.

Hắn tổng kết ra thực lực của mình bây giờ, suy nghĩ tiếp thiếu sót của mình, tiếp theo tưởng tượng đến tầng kế tiếp.

Thái Ất đạo quả sẽ tự chủ hấp thu thiên địa linh khí, không cần phân thân đi nạp khí, đi đến cảnh giới này, thân thể đều sẽ theo bản năng hấp thu đủ loại năng lượng để cho mình mạnh lên, cái này có chút giống với sinh linh Thần Đạo.

Sống được càng lâu, càng mạnh.

Khương Trường Sinh nghĩ đi nghĩ lại, bắt đầu nhắm mắt, đi tắm ở trong việc sáng tạo cảnh giới.

Thần Võ giới, trong một đại điện.

Mười hai vị thân ảnh sánh đôi mà đứng, tất cả đều là Thần Võ Chí Thượng, sắc mặt của bọn hắn đều rất khó coi, âm trầm đến nổi muốn nhỏ nước.

Phía trước bọn hắn, phía trên ghế cao, Bỉ Ngạn võ tổ ngồi tĩnh tọa ở giữa không trung, sau lưng lơ lửng hư ảnh Thái Cực đồ, đang xoay chầm chậm, sao trời mơ hồ rõ ràng tô điểm trong đó, tựa hồ có trật tự độc lập đang vận hành.

- Võ Tổ, ngài nhất định phải ra tay, chúng ta căn bản không phải đối thủ của Tất Liễu thần tôn, trong trí nhớ của Thần Võ giới về Thần tộc, tình báo liên quan tới Tất Liễu thần tôn ít càng thêm ít, căn bản không có tác dụng, bây giờ mất sáu vị Thần Võ Chí Thượng, trước đó có tổn thất như vậy là ngược dòng tìm hiểu về hai triệu năm trước.

Một lão phụ nhân trầm giọng nói, ánh mắt của nàng đều sắp không mở ra được, nhưng lời nói rất cường ngạnh, không có quá kính trọng Bỉ Ngạn võ tổ.

Sau khi vạn đạo thế gian mở ra, khí vận võ đạo cũng không có tăng trưởng ngược lại gặp phải Đại Kiếp Tà Số tập kích, khiến cho Thần Võ giới tổn thất nặng nề, hiện tại Thần Võ giới có ý kiến rất lớn đối với Bỉ Ngạn võ tổ, những Thần Võ Chí Thượng bọn hắn cũng càng có niềm tin.

Thần Võ giới cũng không phải nơi một người độc đoán, làm không tốt, dù cho Võ Tổ cũng phải mất vị trí.

- Đúng đấy, chờ lấy Tất Liễu thần tôn giết tới ba ngàn thiên địa, võ đạo còn mặt mũi nào tồn tại?

- Gần vạn năm qua, Thần Võ giới thất bại nhiều lắm, các ngươi luôn nói là mưu tính, là bố cục, nhưng ta muốn biết, khi nào mới có thể kết thúc chuỗi ngày này, khi nào mới có thể đại thắng một trận nhẹ nhàng vui vẻ tràn trề, tăng lên sĩ khí cho võ đạo.