← Quay lại trang sách

Chương 997 Thiên Đạo Trật Tự Kiếm (1)

Không đến thời gian hai cái chớp mắt, nhân quả lực lượng đã ăn mòn trường kiếm màu vàng hầu như không còn, nhưng lông mày Khương Trường Sinh nhăn lại.

Tất cả mọi thứ trên người của Tất Liễu thần tôn đều dính nhân quả của hắn, hắn có thể cảm giác được Tất Liễu thần tôn còn chưa có chết.

Ngay trong lúc hắn chuẩn bị tìm kếm, nhân quả Tất Liễu thần tôn đột nhiên tan biến.

- Ta muốn biết Tất Liễu thần tôn mạnh bao nhiêu?

"Không thể diễn toán, hệ thống tạm thời còn chưa liên quan đến trật tự thời không"

Trật tự thời không?

Chân mày Khương Trường Sinh nhíu chặt hơn, tốc độ của Tất Liễu thần tôn rất nhanh, nhưng sau khi bị Địa Tàng Luân Hồi Chưởng đánh trúng, tốc độ của Tất Liễu thần tôn giảm xuống trên phạm vi lớn, không có khả năng trong thời gian ngắn ngủi như thế chạy ra ngoài phạm vi hệ thống diễn toán, chẳng lẽ nàng dùng thần lực của bản thân trốn vào thời không mặt khác?

Là quá khứ, hay là tương lai?

Thần niệm hắn tản ra, cẩn thận điều tra, căn bản tra không được, càng thêm vững chắc suy đoán của hắn.

Linh hồn, tốc độ, không gian, còn có một loại thần lực là cái gì?

Khương Trường Sinh càng thêm tò mò về Tất Liễu thần tôn.

Không có triệt để chém giết, đại biểu cho tai hoạ ngầm, bất quá ăn trục xuất cùng Địa Tàng Luân Hồi Chưởng, Tất Liễu thần tôn coi như còn sống sót, những ngày tiếp theo cũng không dễ chịu, trong thời gian ngắn không có khả năng lại quay đầu trở lại.

Sau trận chiến này, khiến cho hắn cảm ngộ về nhân quả, luân hồi càng sâu. Hai loại Đại Đạo có thể phối hợp sử dụng.

Khương Trường Sinh ngồi trên Đại Đạo Càn Nguyên Thần Tọa, mang theo thần tọa tan biến.

Đợi hắn trở lại Tử Tiêu cung, trước mắt nhảy ra một dòng nhắc nhở: [ Tuyên Đạo năm một ngàn một trăm lẻ ba (1,103), Tất Liễu thần tôn muốn chiếm đoạt các phương Thiên địa, ngươi kịp thời ra tay, thành công sinh tồn khi đối mặt công kích của nàng, chặt đứt một trận nhân quả, thu hoạch được sinh tổn ban thưởng,

Thiên Đạo linh bảo - Thiên Đạo Trật Tự Kiếm ]

Thiên Đạo linh bảo!

Trước đó hắn có một kiện Thiên Đạo linh bảo, đó là Địa Tiên đạo bia, thứ dùng để mở ra Tiên đạo, bất quá Địa Tiên đạo bia chẳng qua là pháp bảo phụ trợ, không có tăng lên sức chiến đấu thực tế cho hắn.

Nhưng Thiên Đạo Trật Tự Kiếm này, vừa nhìn cái tên thôi đã biết dùng để chiến đấu.

- Nhanh như vậy đã trở lại. Tất Liễu thần tôn đâu?

Mộ Linh Lạc chú ý tới sự xuất hiện của hắn mở miệng hỏi.

Dưới cái nhìn của nàng, Tất Liễu thần tôn nhất định là tồn tại cấp bậc Võ Tổ, Khương Trường Sinh muốn đối phó, tuyệt không phải một chốc có thể kết thúc.

Khương Trường Sinh trả lời:

- Để cho nàng chạy.

Để cho nàng chạy?

Mộ Linh Lạc biểu lộ kinh ngạc.

Nàng biết Khương Trường Sinh rất mạnh, nhưng chuyện này cũng quá không hợp lý.

Lại không nói Tất Liễu thần tôn cách Côn Luân giới vẫn còn rất xa, cho dù đang ở gần đó, trong thời gian ngắn như vậy đã kết thúc chiến đấu?

Phải biết Tu Tiên giả chiến đấu rất khó miểu sát, trừ phi cảnh giới cách xa, trong cùng cảnh giới thì phải chiến đấu rất lâu mới phân ra thắng bại.

- Các ngươi giao thủ sao?

Mộ Linh Lạc truy vấn.

Khương Trường Sinh gật đầu, nói:

- Giao thủ, nàng xác thực rất mạnh.

Hắn cũng không có nói nói sạo, Tất Liễu thần tôn xác thực rất mạnh, hắn thi triển đủ loại thủ đoạn, cũng chỉ trục xuất đối phương.

Đây tuyệt đối là kình địch.

Hắn nhất định phải nắm chặt thời gian đột phá, bằng không thật không có cảm giác an toàn.

Tất Liễu thần tôn nhảy vọt thời không chạy trốn chắc chắn trả cái giá rất lớn, bằng không nàng hoàn toàn có khả năng mượn nhờ thời không chênh lệch, để làm bản thân mạnh lên, lại quét ngang hết thảy kẻ địch.

Hắn còn có thời gian, chẳng qua thời gian không thể quá dài.

Mộ Linh Lạc nghe vậy, lâm vào trong yên lặng.

Khương Trường Sinh thì bắt đầu tiếp nhận truyền thừa Thiên Đạo Trật Tự Kiếm, trí nhớ khổng lồ liên tục không ngừng tràn vào trong đầu của hắn.

Thiên Đạo Trật Tự Kiếm, nguồn gốc từ Thiên Đạo khí lúc Thiên Đạo sơ khai tạo ra, Thiên Đạo chính là Đại Đạo diễn hóa, ẩn chứa áo nghĩa của ba ngàn Đại Đạo, hình thành quy tắc hoàn chỉnh, mà Thiên Đạo Trật Tự Kiếm do Thiên Đạo khí tạo thành kế thừa hoàn mỹ ưu điểm này, có thể tiếp nhận lực lượng của ba ngàn Đại Đạo, Thiên Đạo Trật Tự Kiếm có thể cường hóa lực lượng Đại Đạo, cũng có thể cường hóa lực lượng thần thông.

Lực lượng Đại Đạo càng mạnh, lực lượng thần thông càng mạnh, Thiên Đạo Trật Tự Kiếm hiện ra uy thế càng mạnh, mà hiệu quả tăng cường là tăng lên gấp bội.

Một thanh kiếm thật bá đạo.

Rất thích hợp hắn!

Khương Trường Sinh lúc này lấy ra Thiên Đạo Trật Tự Kiếm, một sợi khí trắng xuất hiện tại trong lòng bàn tay của hắn, ngay sau đó, bắn ra ánh sáng trắng sáng chói, mười phần lấp lánh.

Mộ Linh Lạc nhìn thoáng qua, sau đó thu hồi ánh mắt, chuyên tâm luyện công.

Khương Trường Sinh đem thần niệm thăm dò vào trong khí trắng, tìm kiếm cấm chế Thiên đạo vô hình bên trong.

Trong lĩnh vực Hắc Ám tuyệt đối, Thái Thượng Côn Luân cùng Thiên Địa Tiếu đi về phía trước, sắc mặt hai người vô cùng ngưng trọng.

- Nơi này đến cùng đã trải qua cái gì, thậm chí ngay cả quy tắc vũ trụ đều không còn sót lại chút gì.

Thiên Địa Tiếu nói một mình, ngữ khí lộ ra hoảng sợ cùng lo lắng.

Lực lượng như vậy làm hắn khó có thể tưởng tượng.

Thái Thượng Côn Luân hít sâu một hơi, trầm giọng nói:

- Có người đại chiến với Tất Liễu thần tôn? Là Võ Tổ sao?

Thiên Địa Tiếu lắc đầu nói:

- Võ Tổ mạnh hơn, cũng chênh lệch không lớn với âm Dương Chi Thần, lúc âm Dương Chi Thần đại chiến với Tất Liễu thần tôn, ta cũng ở chỗ đó, Tất Liễu thần tôn rất mạnh, ngay cả âm Dương Chi Thần đều tạm thời không làm gì được nàng, Tất Liễu thần tôn có thể xé rách hư không, nhưng tuyệt đối làm không được đến trình độ như vậy.

- âm Dương Chi Thần trong miệng ngươi thật là yếu, đánh không lại Võ Tổ, còn không đánh lại Tất Liễu thần tôn, đáng giá ngươi đi theo?

Thái Thượng Côn Luân giễu cợt.

Thiên Địa Tiếu trừng mắt, nói:

- Ngươi biết cái gì, đây chẳng qua là một tia lực lượng của âm Dương Chỉ Thần thôi, bản tôn của hắn còn không có hiện thân, đợi bản tôn hắn buông xuống, Võ đạo nhất định bị diệt, khuyên ngươi một câu, sớm ngày quy hàng âm Dương Chỉ Thần, bằng trốn không thoát đại kiếp nạn.

Thái Thượng Côn Luân hừ lạnh một tiếng, không tiếp tục nói tiếp.

Hai người tiếp tục tiến lên, nhìn xung quanh.