← Quay lại trang sách

Chương 999 Cửu Trọng Cực Nhạc Ngục, can thiệp quá khứ (1)

Sau khi Tất Liễu thần tôn và âm Dương Chi Thần đại chiến, các phương thiên địa khắp hư không vẫn còn vết nứt màu đen, mười năm trôi qua, Tu Tiên giới đã thành thói quen vết nứt màu đen tồn tại, tạm thời không có gặp được nguy hiểm.

Tu Tiên giả từng dùng khôi lỗi, linh vật, bùa chú các loại vật phẩm thay thế mình tiến vào vết nứt màu đen dò xét, nhưng những vật ngoài thân này vừa vào vết nứt màu đen liền cắt đứt liên hệ với ký chủ, điều này cũng làm cho Tu Tiên giả không dám tới gần chúng nó.

Bất quá luôn có ngoại lệ tồn tại, Côn Luân giới mặc dù thái bình, nhưng chỉ là thái bình trên toàn cục, các cấp độ giang hồ tranh đấu cũng không ít.

Có Tu Tiên giả bị kẻ thủ truy sát, cùng đường mạt lộ, không thể không trốn vào trong vết nứt màu đen, cũng không trở về nữa.

Khương Trường Sinh suy nghĩ tình huống lúc Tất Liễu thần tôn đào thoát, có lẽ bên trong vết nứt màu đen cất giấu huyền cơ.

Hắn quyết định qua một đoạn thời gian, đợi pháp lực tiêu hao trong chiến đấu khôi phục, liền sáng tạo một tôn phân thân tiến đến điều tra.

Quan sát Côn Luân giới trong chốc lát, Khương Trường Sinh vừa rồi đem ánh mắt nhìn về phía hư không.

Cửu âm tà tổ đã dừng lại, cũng không có trực tiếp tiến vào Côn Luân giới, nàng không có chút nào che giấu khí tức của mình, rõ ràng đang đợi Khương Trường Sinh hiện thân.

Trong hư không, Cửu âm tà tổ đứng ở trên một mảnh lá xanh to lớn, nhìn Côn Luân giới phương xa, mặt không biểu tình.

Nàng nhìn như bình tĩnh, trong lòng lại rất hoảng.

Sau khi đạt được Kim Lân diệu thụ, Thông Thiên tháp, nàng không có biện pháp, còn không thể phá hủy, hai món chí bảo ở trong tay nàng lại trở thành khoai lang bỏng tay.

Nàng nghĩ tới trực tiếp vứt bỏ, nhưng một phần vạn Đạo Tổ tra được dấu vết của nàng trên hai kiện chí bảo, đây không phải phiền toái? Giấu đi, nguy hiểm hơn.

Cho nên càng nghĩ, nàng quyết định thuận nước đẩy thuyền, vừa hay gặp được chuyện của Tất Liễu thần tôn, Đạo Tổ khẳng định bức thiết cần hai món chí bảo này.

- Vì sao Cửu âm đạo hữu tới đây?

Âm thanh của Khương Trường Sinh vang lên, ngữ khí không có bất kỳ cảm xúc gì.

Cửu âm tà tổ đưa tay, hư không trên đỉnh đầu vỡ ra, khói đen cuồn cuộn rơi ra, xen lẫn là Kim Lân diệu thụ cùng Thông Thiên tháp khổng lồ.

- Ngẫu nhiên gặp được pháp bảo của các hạ, bây giờ Tất Liễu thần tôn đột kích, không dám trì hoãn các hạ tác chiến.

Cửu âm tà tổ bình tĩnh nói, nàng cố ý nhắc đến Tất Liễu thần tôn, chính là sợ Đạo Tổ thẹn quá hoá giận, có Tất Liễu thần tôn uy hiếp, cho dù Đạo Tổ hoài nghỉ nàng, cũng sẽ không dám làm loạn.

Phía trước hư không xuất hiện ánh sáng chói lóa, một thân ảnh vĩ ngạn trống rỗng xuất hiện, chính là Khương Trường Sinh.

Khương Trường Sinh ngồi trên Đại Đạo Càn Nguyên Thần Tọa, mu bàn tay phải chống đỡ gương mặt, tay trái cách không túm một cái, thu Kim Lân diệu thụ và Thông Thiên tháp vào trong lòng bàn tay, hai chí bảo vô cùng to lớn bị thu nhỏ, trôi nổi phía trên lòng bàn tay của hắn.

Cửu âm tà tổ thấy một màn này, âm thầm kinh hãi.

Cỗ áp lực khi chân chính đối mặt với bản tôn Đạo Tổ quả thật khó mà hình dung, nàng không tự giác khẩn trương.

Khương Trường Sinh nhìn xuống Cửu âm tà tổ, không có lập tức nói tiếp.

Hư không lâm vào trong yên lặng, Cửu âm tà tổ thầm nghĩ không ổn, quả nhiên, Đạo Tổ không có dễ gạt như vậy, nàng chỉ có thể kỳ vọng Đạo Tổ kiêng kị Tất Liễu thần tôn.

Thật lâu.

Khương Trường Sinh cuối cùng đánh vỡ yên lặng, ngữ khí hắn đầy đạm mạc, nói:

- Mặc kệ là nguyên do gì, ngươi có thể hoàn trả, vậy còn có một chút hi vọng sống, nhưng quá tam ba bận, trộm pháp bảo của ta, chui vào Tiên đạo, đạo hữu, ngươi làm những chuyện như vậy không nhục thân phận của mình?

- Tiếp ta một kiếm, nếu có thể gánh vác, xóa bỏ, có dám tiếp nhận?

Nghe vậy, Cửu âm tà tổ không thể bảo trì trấn định, trong nội tâm nàng cấp tốc làm ra rất nhiều phán đoán.

Không thể trốn, trốn, Đạo Tổ nhất định hạ sát thủ nàng.

Nhưng nếu không trốn.

Cửu âm tà tổ nhớ lại những hành động kia của Đạo Tổ, cùng với lời nói hiện tại, phán đoán xem hắn có thể tin hay không.

Nàng trầm giọng nói:

- Đạo Tổ, ngươi hoài nghỉ ta trộm pháp bảo của ngươi? Ta có ý tốt trả lại, ngươi lại tỏ thái độ như thế, nếu ngươi dám ra tay với ta, đối phó Tất Liễu thần tôn, ngươi sẽ thiếu đi một người trợ giúp.

Khương Trường Sinh ngồi thẳng người thểtay phải lật ra, lòng bàn tay hướng lên trên, khí trắng bay lên, ngưng tụ thành một thanh trường kiếm lóng lánh ánh sáng trắng, trong hư không tối tăm, Thiên Đạo Trật Tự Kiếm trở thành tồn tại chói mắt nhất, hào quang của Chí Dương thần quang và thần tọa đều không thể che giấu.

Lần đầu tiên nhìn thấy Thiên Đạo Trật Tự Kiếm, Cửu âm tà tổ theo bản năng hoảng sợ, giống như gặp được thiên địch.

Sắc mặt của nàng xanh mét, tâm loạn như ma, không biết nên lựa chọn như thế nào.

Thiên Đạo Trật Tự Kiếm trôi nổi trong lòng bàn tay của Khương Trường Sinh, hắn không vội, chờ đợi lấy Cửu âm tà tổ lựa chọn, vừa hay nhờ vào đó lần nữa kiếm sinh tồn ban thưởng.

Cũng không lâu lắm, Cửu âm tà tổ nâng lên hai tay, trong cơ thể bộc phát ra khói đen cuồng bạo, bao phủ thân thể, cấp tốc bành trướng, hình thành một tôn hắc ảnh còn muốn khổng lồ hơn Đại Đạo Càn Nguyên Thần Tọa, tóc dài hóa thành từng đầu Giao Long màu đen, dữ tợn gào thét, nhìn vào rất kinh dị.

Trong bóng đen to lớn có một đôi mắt lạnh như băng đang sáng lên, chính là con mắt của Cửu âm tà tổ.

- Đã như vậy, vậy để ta lãnh giáo một chút kiếm của Đạo Tổ.

Âm thanh của Cửu âm tà tổ vang lên, ngữ khí cường ngạnh, nàng cũng có tôn nghiêm của mình, không cho người ta chà đạp.

Khương Trường Sinh nắm chặt Thiên Đạo Trật Tự Kiếm, cường quang che đậy ánh mắt của hắn, hắn chém xuống một kiếm.

Trong chốc lát, một đạo kiếm khí màu đen trảm ra, con ngươi của Cửu âm tà tổ co rụt lại.

Thật nhanh!

Nàng lúc này thôi động lực lượng Đại Đạo của bản thân, khói đen vô biên cấp tốc bày ra thiên la địa võng, bao phủ tới Khương Trường Sinh, nhưng tốc độ lưới đen bao phủ kém xa tốc độ của kiếm khí.