Chương 1012 Cổ kim biến hóa, trật tự thời không (2)
Khương Càn.
Cùng là huyễn cảnh khi độ kiếp, lần này còn muốn dài hơn trong dự đoán của Khương Trường Sinh, bất quá sau khi suy nghĩ kết thúc, ý thức trở về bản tôn, hiện thực mới đi qua mấy tức thời gian, hắn không nữa lo lắng. Bắt đầu truyền thụ Kim Đan Đại Đạo cho Khương Tầm, sau đó, Khương Trường Sinh lại truyền thụ Địa Sát Thất Thập Nhị Biến, Cải Thiên Hoán Địa, Tử Vi Tù Thiên Thần Đạo Chưởng, Pháp Tướng Thiên Địa, rất nhiều thần thông.
Thiên tư của Khương Tầm còn cao hơn cả hắn nghĩ, nhưng thiên tư như thế lại bị thiên kiêu đồng tộc khác ức hiếp, mà lại đối phương cũng không thuộc về Đề mạch.
Khương tộc Đế mạch thời đại này sẽ có thiên tư tuyệt thế bực nào?
Xem ra cũng không phải càng cổ lão, thiên tư càng mạnh, theo thời đại thay đổi, hậu thế ngược lại sẽ càng ngày càng mạnh.
Khương Trường Sinh ngồi tĩnh tọa ở bên vách núi nhìn Khương Tầm phía dưới, yên lặng xuất thần.
Dạy bảo Khương Tầm hơn mười năm, Khương Tầm trước mắt chẳng qua đơn giản học hết những thần thông kia, cũng không hề hoàn toàn nắm giữ, ít nhất còn không thể vận dụng đến trong chiến đấu, hắn dùng nhiều thời gian hơn trong việc luyện công, Kim Đan Đại Đạo bác đại tinh thâm, khiến cho Khương Tẩm mừng rỡ không thôi.
Khương Tầm trực tiếp từ bỏ công pháp gia tộc truyền thừa, chuyên tu Kim Đan Đại Đạo.
Trong mười năm này, Khương Trường Sinh cũng không phải nhàn rỗi, dạy bảo Khương Tầm đồng thời cũng sẽ đi suy tư trật tự, thời không cảm ngộ quan hệ nhân quả quá khứ, tương lai, nhìn xem con cháu trong tương lai không ngừng mạnh lên, hắn cảm thụ trật tự thời không tựa hồ bắt đầu trở nên rõ ràng.
Khương Trường Sinh thu hồi ánh mắt, duỗi cái lưng mệt mỏi, hắn tự nhủ:
- Trời bắt đầu nóng lên, xem ra tiểu gia hỏa kia muốn xuất thế, chậc chậc, vừa xuất thế đã có tu vi Địa Tiên, xem ra huyết mạch Kim Ô theo tên kia mạnh lên mà tăng lên nghiêng trời lệch đất.
Kim Ô ở trong Côn Luân giới cả ngày đợi trong Thái Dương tinh, ngăn cách hết thảy, trước mắt còn chưa sinh ra dòng dõi, tên này hiện tại cũng còn chưa đến Địa Tiên cảnh, đoán chừng chính nó cũng nghĩ không ra con cháu của nó thật lâu về sau vừa xuất thế chính là Địa Tiên cảnh.
Khương Trường Sinh lại nghĩ tới một vấn đề.
Nếu như nơi này là tương lai, vậy Khương Trường Sinh trong này có phải đã chú ý tới hắn hay không.
Suy nghĩ đến đây, Khương Trường Sinh đột nhiên hoảng hốt, toàn bộ thiên địa giống như đang chấn động, mà lấy tu vi của hắn cũng có cảm giác choáng váng.
Hắn vội vàng bỏ đi liên hệ ý nghĩ về tương lai, trạng thái hoảng hốt lúc này mới tan biến.
- Loại cảm giác vừa rồi giống như là bởi vì nhân quả cắn trả, không đúng, càng đè nén hơn nhân quả cắn trả.
Khương Trường Sinh nhíu mày suy nghĩ, trong đầu của hắn theo đó hiện ra bốn chữ.
Thời không trật tự.
Từ khi hắn bắt đầu tu luyện lên, không có gặp được tồn tại thời không khác, điều này nói rõ từ nơi sâu xa có một cỗ lực lượng hạn chế xuyên qua chuyện này.
Khương Trường Sinh suy nghĩ tung bay, chậm rãi nhắm mắt.
Khương Tầm ngồi tĩnh tọa ở bờ sông dưới vách núi quay đầu nhìn lại, trông thấy Khương Trường Sinh ngồi tĩnh tọa ở bên vách núi, không nhúc nhích, hắn âm thẩm cảm khái.
- Khương Càn tiền bối đến cùng là cảnh giới gì, vì sao hắn tu luyện không có dẫn tới thiên địa linh khí phun trào?
Khương Tầm quay đầu, không suy nghĩ thêm nữa, hắn cần trân quý thờ gian tiền bối dạy bảo hắn.
Hắn còn nhớ rõ tiền bối chẳng qua là lỡ đi vào nơi này, cũng không phải cố ý tới tìm hắn, nói cách khác, tiền bối không sớm thì muộn sẽ rời khỏi.
Trong lúc bất tri bất giác, hắn đã sinh ra ỷ lại đối với Khương Trường Sinh.
Có Khương Trường Sinh làm bạn mười năm qua, là mười năm hắn an tâm nhất, bình thường căn bản không lo lắng Khương tộc đánh tới. Vừa nghĩ tới tiền bối có khả năng rời khỏi, Khương Tầm đã hết sức hoảng, hắn ép buộc mình không nghĩ thêm chuyện này.
Chẳng qua, rất nhiều chuyện cũng không phải không nghĩ thì sẽ không xảy ra.
Thời gian tiếp tục trôi qua.
Năm năm thoáng qua tức thì.
Một ngày này, Khương Trường Sinh cùng thường ngày chỉ bảo Khương Tầm tu luyện thần thông, hắn bỗng nhiên cảm nhận được cái gì, sắc mặt biến hóa.
Khương Tầm đứng ở bờ sông, đang tu hành bảy mươi hai phép biến hóa, toàn thân hắn ướt nhẹp, lúc trước biến thành cá, ngao du trong nước một nén nhang, vừa lên bờ.
- Tiền bối, bảy mươi hai phép biến hóa thật không tầm thường, không chỉ biến hóa về hình dáng...
Khương Tầm mừng rỡ nói xong, hắn đột nhiên dừng lại, bởi vì hắn chú ý tới vẻ mặt Khương Trường Sinh không đúng.
Khương Trường Sinh giương mắt nhìn về phía Khương Tầm, nói:
- Không ngờ kết thúc nhanh như vậy, Tầm Nhi, ta nên rời khỏi rồi.
Ngữ khí của hắn tràn ngập cảm khái, lúc trước hắn còn đang nghĩ sẽ trợ giúp Khương Tầm giải trừ khốn cảnh mới có thể rời khỏi huyễn cảnh, không ngờ hôm nay liền muốn rời khỏi.
Không có dấu hiệu nào.
Giờ phút này, trong ánh mắt của hắn, thiên địa lắc lư, ngay cả thân ảnh Khương Tầm đều lộ ra mơ hồ, lần này cũng không phải thời không trật tự cắn trả như trước đó, hắn không có cảm nhận được khó chịu, giống như khi hắn đến.
Sắc mặt Khương Tầm đại biến, chân tay luống cuống, vội vàng nói:
- Nhưng ta còn không có nắm giữ hết những thần thông ngài dạy.
Hắn không có chú ý tới cách xưng hô của Khương Trường Sinh dành cho hắn thay đổi, trong lòng hắn hiện tại tràn đầy hoảng hốt.
Khương Trường Sinh đã thấy không rõ thần sắc Khương Tầm, nhưng nghe ngữ khí của hắn đã tưởng tượng đến hắn đang bối rối như thế nào.
- Người cuối cùng đều phải dựa vào chính mình, sau này tu hành thật tốt, nhất định phải nắm giữ thần thông ta dạy cho ngươi, thời điểm nguy nan, nhất định có thần trợ, nhất là khi mặt Khương tộc
Khương Trường Sinh nghiêm túc dặn dò, nhưng còn chưa có nói xong, hắn nhìn thấy bầu trời sau lưng Khương Tầm xuất hiện màu đen mơ hồ, hắn mơ hồ cảm nhận được một cỗ khí tức cường đại.
Khương Tầm cũng cảm nhận được, cảm thụ của hắn càng thêm khắc sâu, mặt hắn lộ ra vẻ hoảng sợ, tuyệt vọng, run rẩy quay người nhìn lại.
- Tộc nhân nhỏ yếu, ngươi thật biết trốn, để bản tọa tìm thật lâu.