Chương 1018 Chức trách của Thiên Hoàng (2)
Ngẩng đầu.
Nghe được lời của tổ tông, Tuyên Đạo Thiên Tử vô ý thức ngẩng đầu, vừa hay đối mặt với ngón trỏ tay phải của Tổ Tông, một tia sáng chói lóa chui vào trán của hắn, để cả người hắn hoảng hốt.
Khương Trường Sinh đứng dậy, nói:
- Ta đi về trước.
Bạch Kỳ nghe xong, vội vàng nói:
- Ta cũng trở về thôi.
Khương Trường Sinh vung tay áo, mang theo nàng cùng nhau trở lại Tử Tiêu cung.
Nhìn Khương Trường Sinh một lần nữa ngồi trên Đại Đạo Càn Nguyên Thần Tọa, Bạch Kỳ tiến tới, hỏi:
- Chủ nhân, Khương gia đã xảy ra chuyện gì phải không?
- Phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện thôi.
Khương Trường Sinh trả lời, sau đó nhắm mắt lại.
Hắn thật ra cũng rất tò mò, sau khi hắn làm như vậy, tương lai sẽ vẫn là tương lai kia hay sao?
Nếu như không phải, vậy chứng minh tương lai kia chẳng qua là khảo nghiệm mà Thiên Đạo dành cho hắn.
Nếu như là tình cảnh vẫn như thế, Khương Trường Sinh không thể không cảm thán mệnh số đáng sợ.
Tuyên Đạo Thiên Tử đã thay hắn giám sát Khương gia, cũng là một loại thăm dò đối với vận mệnh.
- Chủ nhân, những thanh kiếm kia là pháp bảo gì?
Bạch Kỳ nói sang chuyện khác, tròng mắt đi dạo, suy nghĩ trong lòng đã rất rõ ràng hiện ra trên mặt.
Khương Trường Sinh liếc nhìn nàng, nói:
- Nếu ngươi có thể tạo ra một vị Thánh Nhân cho Côn Luân giới, ta sẽ ban thưởng ngươi một kiện chí bảo vượt qua Thiên Địa bảo giám.
Bạch Kỳ trừng lớn đôi mắt đẹp, vội vàng hỏi:
- Như thế nào là Thánh Nhân? Như Tề Thánh kia?
Khương Trường Sinh ý vị thâm trường nói:
- Là tồn tại có đại công đức cho toàn bộ thiên địa thậm chí là Tiên đạo, lực ảnh hưởng của Tề Duyên chẳng qua là ở trong nhân tộc thôi, lúc Thánh Nhân hiện thế, thương sinh đều sẽ nhận định hắn chính là Thánh Nhân.
Dứt lời, Khương Trường Sinh nhắm mắt.
Bạch Kỳ thì đi đến trước mặt Bạch Long, bắt đầu suy nghĩ lời của Khương Trường Sinh.
Lúc Thánh Nhân hiện thế, thương sinh đều sẽ nhận định hắn chính là Thánh Nhân.
Đây không phải chính là chủ nhân sao?
Muốn nàng tìm tới vị Đạo Tổ thứ hai?
Làm sao có thể!
Bạch Kỳ mê mang, nhưng trong lòng lại đang tự hỏi, nàng cũng không muốn từ bỏ.
Nếu có thể đạt được chí bảo mạnh hơn cả Thiên Địa bảo giám, xem ai còn dám chế giễu thực lực nàng nhỏ yếu?
Khương Trường Sinh nhắm mắt lại, lại nghĩ đến Khương Tầm. Mới đầu, hắn chỉ đồng tình Khương Tầm, nhưng trước khi rời khỏi, Khương Tầm hiện ra thiên tư làm hắn bị kinh diễm.
Ngắn ngủi mười lăm năm, tu hành Kim Đan Đại Đạo, Địa Sát Thất Thập Nhị Biến, Cải Thiên Hoán Địa, Pháp Thiên Tượng Địa các loại đạo pháp, có thể thi triển ra Đại Thiên Tru Đạo Chỉ.
Ngộ tính bực này tuyệt đối là người mạnh nhất hắn thấy qua, có dạng con cháu như thế, trong lòng hắn khó tránh khỏi có chút tự hào.
- Nếu như tương lai là thật, Khương Tầm, ta rất chờ mong nhìn thấy ngươi.
Khương Trường Sinh nhếch miệng, tâm tình trở nên vui vẻ.
Cái đồ chơi ‘Thời Không’ này, thật có ý tứ, mặc dù làm người ta sợ hãi, rồi lại tràn ngập tưởng tượng.
Lần này gặp gỡ Khương Tầm khiến cho hắn tràn ngập chờ mong về tương lai, nhưng cũng bảo trì cảnh giác.
Có thể chỉ chờ mong tương lai, nhưng không thể tin tưởng tương lai mình đã thấy, bởi vì một khi tin tưởng liền dễ dàng thuận theo, thậm chí chờ đợi.
- Tiên Đế đã xuất hiện, Khương Huyền Niên tiểu tử kia đều có thể trở thành Tiên Đế, ta cũng không thể dừng lại, ta phải vĩnh viễn làm gương mẫu cho con cháu.
Khương Trường Sinh suy nghĩ.
Thần Võ giới, tổng giới.
Thái Thượng Côn Luân đi trên đại điện, vẻ mặt âm trầm, một đường đi vào trước bậc thang, hắn ngước đầu nhìn lên thân ảnh đang ngồi tĩnh tọa ở phía trên.
- Võ Tổ, nếu ngài cầm quyền, vì sao mặc kệ quản Thần Võ giới, không quản ba ngàn thiên địa?
Thái Thượng Côn Luân trầm giọng nói, ngữ khí khó nén sự tức giận.
Bỉ Ngạn võ tổ không có trả lời.
- Bây giờ thế gia vọng tộc chinh chiến, giáo phái tương tàn, càng tàn khốc hơn so với trước vạn đạo thế gian, Thần Võ giới không có mệnh lệnh của ngài, đều không dám hành động, các phương Đại Đạo càng hung hăng càn quấy, Võ Tổ, ngài đề cử vạn đạo thế gian, đến cùng là vì cái gì?
Thái Thượng Côn Luân truy vấn nhưng thấy Võ Tổ không trả lời, hắn thậm chí bộc phát ra khí thế, rung chuyển đại điện.
- Ta sáng lập vạn đạo thế gian là vì nghênh đón Võ đạo đại kiếp, ta mặc kệ hiện tại cũng là vì Võ đạo đại kiếp.
Bỉ Ngạn võ tổ chậm rãi nói, Thái Thượng Côn Luân nghe được chỉ cau mày.
Thái Thượng Côn Luân đang muốn tiếp tục hỏi, lại nghe Bỉ Ngạn võ tổ nói:
- Võ đạo đại kiếp vượt qua tưởng tượng của ngươi, võ đạo cần đoàn kết hết thảy lực lượng, mà ta bỏ mặc bọn hắn chém giết, là hi vọng thúc đẩy sinh trưởng ra càng nhiều cường giả, đại kiếp đến, vẫn có vô số kẻ yếu phải chết, so với việc bọn chúng chết trong đại kiếp, không bằng làm ra cống hiến cho việc chung kết đại kiếp.
- Mà lại, đợi kiếp đã tới, tất cả những gì ngươi chứng kiến chính là đại kiếp đang ảnh hưởng, đại kiếp xưa nay không chỉ là tà số mà chúng sinh đối mặt, đại kiếp cũng là kiếp nạn giữa chúng sinh.
Nói xong lời cuối cùng, khí thế Bỉ Ngạn võ tổ khủng bố đè lên Thái Thượng Côn Luân, Thái Thượng Côn Luân cả kinh động dung.
Bỉ Ngạn võ tổ đứng dậy, cao cao tại thượng nhìn xuống Thái Thượng Côn Luân, nói:
- Chớ có quá làm càn, tâm của ngươi đã chệch hướng, không còn quá kính sợ Võ đạo, ta để ngươi tiếp xúc đủ loại lực lượng là hi vọng ngươi chuyển hóa làm Võ đạo mạnh hơn, cũng không phải để ngươi nghi vấn võ đạo.
Thái Thượng Côn Luân cắn răng nói:
- Lực lượng chính là lực lượng, hà tất cố chấp là đạo gì? Huống hồ, đại kiếp tồn tại chẳng phải đại biểu cho vạn sự vạn vật đều có điểm cuối cùng, huống hồ hành vi của ngươi không phải đang phá hủy Võ đạo à? Nhìn như là vì ứng đối kiếp nạn, ngươi thế nào biết đây không phải cơ hội cho Đại Đạo khác thay thế võ đạo?
- Theo ta thấy, võ đạo sóm đã đến phần cuối, cũng không phải Võ đạo không được, đây là cảm xúc của chúng sinh, mong muốn thành lập kỷ nguyên mới, võ đạo đã mang theo cảm xúc cừu hận của chúng sinh tan biến, vạn đạo chúng sinh mới có thể nghênh đón thái bình thịnh thế.