← Quay lại trang sách

Chương 1017 Chức trách của Thiên Hoàng (1)

Tuyên Đạo Thiên Tử nhìn thấy Khương Trường Sinh lần đầu tiên liền ngây dại, hắn lúc này mới bước nhanh đi về phía trước, đi vào trong thạch đình, quỳ gối trước mặt Khương Trường Sinh, dập đầu lạy ba liên tiếp.

- Con cháu bái kiến tổ tông.

Tuyên Đạo Thiên Tử xúc động nói, không dám giương mắt nhìn về phía Khương Trường Sinh.

Lúc Bạch Kỳ tự mình tìm hắn, hắn đã đoán được có đại nhân vật trên trời buông xuống, trăm triệu không ngờ lại là Đạo Tổ.

Hắn chưa từng thấy qua Đạo Tổ, nhưng dáng dấp đối phương rất giống phụ thân hắn, lại thêm đối phương có thể để Bạch Kỳ đi gọi hắn, hắn trong nháy mắt đã đoán được Đạo Tổ.

Theo lời đồn, phụ thân hắn là người nhà họ Khương giống Đạo Tổ nhất.

- Đứng lên đi.

Khương Trường Sinh nói khẽ, Bạch Kỳ thì đi đến đứng phía sau hắn, cũng không ngồi xuống.

Tuyên Đạo Thiên Tử đứng dậy, nhìn khuôn mặt tuổi trẻ của tổ tông, hắn có chút không dám tin, giống như bản thân đang nằm mơ.

Sau khi đợi lý trí trở khi, hắn lại bắt đầu hoảng hốt, tổ tông tìm hắn cần làm chuyện gì?

Chẳng lẽ phong thần đại chiến trì hoãn quá lâu?

Từ sau khi hắn bắt đầu chỉnh chiến, Thiên Cảnh nhanh chóng khuếch trương, nhưng khoảng cách thống nhất nhân tộc còn chênh lệch cực xa, đã làm cho hắn thấy vô lực.

Lúc này tổ tông tới gặp hắn, hắn chỉ có thể suy nghĩ đến chuyện xấu.

Bạch Kỳ lấy ra một bình trà và chén trà, rót cho Khương Trường Sinh, hắn không có uống, mà tự tay đưa cho Tuyên Đạo Thiên Tử.

Vị Tuyên Đạo Thiên Tử đã làm hoàng đế hơn một ngàn bảy trăm năm kinh sợ, thận trọng tiếp nhận chén trà.

Dùng hai tay nâng chén trà, Tuyên Đạo Thiên Tử cũng không dám uống, đối mặt Khương Trường Sinh, hắn lộ ra lo lắng không yên.

- Ngươi muốn làm Tam Hoàng?

Khương Trường Sinh đột nhiên hỏi, Tuyên Đạo Thiên Tử nghe được, tay lắc một cái, Bạch Kỳ cũng lộ ra vẻ mặt ý vị sâu xa.

Tuyên Đạo Thiên Tử hít sâu một hơi nói:

- Con cháu xác thực có cái mục tiêu này.

Khương Trường Sinh lộ ra nụ cười, hỏi:

- Dùng thực lực của ngươi, ngươi cảm giác bao lâu mới có thể làm được?

Tuyên Đạo Thiên Tử yên lặng, trong lòng đầy đắng chát.

Khương Trường Sinh nói:

- Tiên đạo trải rộng thiên hạ, Thiên Cảnh lại đã trải qua mấy lần phong thần, ưu thế của Thiên Cảnh không còn quá lớn, không đủ để thống nhất thiên hạ, ta bấm ngón tay tính qua, dưới tình huống không có Thiên Đình trợ giúp, ngươi cần tám mươi chín ngàn (89,000) năm nữa mới có thể thống nhất Côn Luân giới.

Nghe vậy, toàn thân Tuyên Đạo Thiên Tử run rẩy, sắc mặt tái nhợt, Bạch Kỳ nghe được, quăng cho hắn một ánh mắt đầy đồng tình.

Tám mươi chín ngàn năm, có bao nhiêu đời con cháu phi thăng, hắn có thể chịu tiếp?

- Ta thật ra không phải hết sức để ý ai làm Thiên Hoàng, làm không tốt, đổi một vị là được, so với Thiên Hoàng, ta càng để ý Khương gia.

Khương Trường Sinh nhìn chằm chằm Tuyên Đạo Thiên Tử, chậm rãi nói, nói lời này để Tuyên Đạo Thiên Tử thấy hoang mang.

Bạch Kỳ cũng cảm thấy kinh ngạc, chủ nhân hạ giới tới là vì Khương gia?

Khương gia đã xảy ra chuyện gì?

Khương Trường Sinh tiếp tục nói:

- Vị trí Thiên Tử là thay đổi, ngươi không sớm thì muộn sẽ rời khỏi nhân gian, cho nên ta không thèm để ý ngươi có thống nhất nhân tộc hay không, ta để ý Khương gia, cũng không chỉ hi vọng Khương gia tốt, mà để ý Khương gia không được phạm sai lầm, làm dòng dõi của ta, địa vị Khương gia không thể tránh khỏi rất cao, chuẩn xác mà nói, là thay ta chưởng khống tam giới, hưởng thụ quyền lực lớn như thế, ta yêu cầu về Khương gia cũng sẽ càng cao.

Cả người Tuyên Đạo Thiên Tử chảy đầy mồ hôi lạnh, chẳng lẽ hoàng tộc xảy ra chuyện rồi?

Hoàng tử hoàng thúc Khương gia sao mà nhiều, nếu thật tra ra, tất có thủ đoạn bẩn thỉu, dù sao bọn hắn đứng ở trên đỉnh nhân gian, hưởng thụ quyền lực chúng sinh khó mà với tới, dục vọng tự nhiên cũng lớn, lớn đến mức người thường khó có thể tưởng tượng.

Tuyên Đạo Thiên Tử càng nghĩ càng sợ hãi, trong lòng thậm chí toát ra sát ý.

Những cái tên đáng chết kia đã làm ra những chuyện dẫn đến tổ tông chú ý?

- Ta cho ngươi lực lượng của Thiên Hoàng, chức trách sau này của ngươi chính là giám thị Khương gia, cho đến vĩnh viễn, còn về chuyện của nhân tộc, không cần ngươi đi quản.

Khương Trường Sinh nhìn chằm chằm Tuyên Đạo Thiên Tử nói, giờ phút này, ánh mắt của hắn dần trở nên nghiêm túc.

Dùng cảnh giới của hắn, dù cho chỉ là một tia uy áp cũng đủ để khiến Tuyên Đạo Thiên Tử sụp đổ.

Giờ khắc này, Tuyên Đạo Thiên Tử có loại cảm giác hít thở không thông, hắn chưa từng hoảng sợ qua như thế, hắn không chút nghi ngờ một ánh mắt của Tổ Tông đã có thể giết chết được hắn, mà lại là chủng loại tử vong vĩnh viễn không bao giờ siêu sinh kia.

- Nhớ kỹ, vĩnh viễn, một khi tương lai Khương gia ra nhiễu loạn, đồng tộc tương tàn, hoặc tai họa thương sinh, trách nhiệm của ngươi là lớn nhất, cái này là cái giá phải trả lớn nhất sau khi trở thành Thiên Hoàng, ta có thể để ngươi trở thành Thiên Hoàng, cũng có thể tước đoạt vị trí Thiên Hoàng của ngươi.

Khương Trường Sinh lạnh lùng nói, ở trước mặt loại chuyện này, không thể có tình cảm huyết mạch dính vào.

- Ngươi có thể ngẫm lại, muốn tiếp nhận hay không.

Khương Trường Sinh nói xong, nâng tay phải lên, Bạch Kỳ hiểu chuyện lấy ra một chén trà khác, châm trà cho hắn, lại thả vào trong tay hắn.

Tuyên Đạo Thiên Tử lâm vào trong xoắn xuýt, hắn không có đầu óc phát nhiệt lập tức đáp ứng, bởi vì chuyện này liên quan đến toàn bộ Khương gia, quá nhiều nhân tố có tính không ổn định.

Nhưng hắn hiểu được chỉ dựa vào chính mình, gần như không có khả năng thống nhất Nhân tộc Côn Luân giới, tổ tông nói tám mươi chín ngàn (89,000) năm, đó là tình huống thuận lợi, hắn không rõ ràng mình có thể kiên trì hay không.

Một lát sau.

Tuyên Đạo Thiên Tử lui lại một bước, lần nữa quỳ xuống, dập đầu sát đất, trầm giọng nói:

- Con cháu nguyện gánh chịu trách nhiệm của Thiên Hoàng, nếu như Khương gia thẹn với ân đức của Tổ Tông, con cháu nguyện tiếp nhận hết thảy trừng trị.

Bạch Kỳ thấy cảnh này, luôn cảm thấy đây chính là bước ngoặt của lịch sử, thật lâu sau đó, nhất định có rất nhiều người tò mò.

Khương Trường Sinh đưa tay, từng chuôi tiểu kiếm rơi trên bàn, âm thanh đầy thanh thúy.