Chương 1024 Vận Mệnh Chi Đạo, hắn là Thiên (2)
Những chuyện trước kia khiến nàng tò mò.
Nghe nói như thế, Mộ Linh Lạc càng thêm tò mò, nàng cũng nghe hiểu ý hắn.
Khương Trường Sinh vung tay áo, Đại Đạo Càn Nguyên Thần Tọa mang theo hai người bọn họ cùng nhau tan biến.
Bên dưới tinh không, mỏm núi như rừng trúc, nham thạch cứng rắn, liếc nhìn lại, không nhìn thấy màu xanh lá trên một mảnh quần phong này.
Trên đỉnh một ngọn núi có một thân ảnh đang ngồi, người hắn mặc áo bào đen, tóc dài hơi bạc xỏa dưới mũ, tay trái của hắn đặt ở trên lòng bàn tay của tay phải, song chưởng hiện lên trạng thái góc vuông.
Hắn tới từ Vũ tộc, tên Vũ Cầu Thiên.
Hắn đột nhiên mở mắt, chau mày, nói một mình:
- Vạn Giới môn đến cùng có lai lịch ra sao, không ngờ lại hoàn toàn không cách nào tước đoạt, pháp bảo của Tiên đạo đều có lực lượng bảo hộ bản thân như thế?
- Trách không được bọn hắn nghiên cứu ngàn năm, cũng không có nghiên cứu thành công, hạn chế như thế, Đạo Tổ thật muốn phát dương Tiên đạo?
- Chẳng lẽ, hắn muốn hấp dẫn sinh linh gia nhập Côn Luân giới? Hừ, nếu như thế, ta coi thường hắn hơn, cách cục chỉ đến như thế.
Ngữ khí của hắn để lộ ra khinh thường, hắn thấy, nếu người thừa kế của các Đại Đạo chỉ đặt cực hạn của bản thân ở một phương thiên địa, vậy phương Đại Đạo này đi không xa.
- Thế, lén lút như ngươi là cách cục lớn hả?
Một giọng nói từ trên trời truyền đến, Vũ Cầu Thiên cả kinh đột nhiên ngẩng đầu nhìn lại.
Chỉ thấy Đại Đạo Càn Nguyên Thần Tọa trống rỗng xuất hiện ở trên không trung, hào quang bảy màu cùng Chí Dương thần quang che đậy khuôn mặt Khương Trường Sinh và Mộ Linh Lạc, nhưng dáng người của bọn họ lại lộ ra.
Vũ Cầu Thiên âm thầm kinh hãi, hắn không ngờ lại không có chút nào phát giác khí tức của đối phương.
Đạo Tổ!
Nhưng thế nào lại có hai người, một nam một nữ?
Đạo Tổ Thiên Thân Vạn Tướng, chẳng lẽ còn có thân nữ nhi?
Vũ Cầu Thiên lúc này đứng dậy, ngước nhìn Đại Đạo Càn Nguyên Thần Tọa, hỏi:
- Tiên đạo Đạo Tổ?
Khương Trường Sinh nhìn xuống hắn, nói:
- Ngươi có từng nghĩ tới một ngày Vũ tộc sẽ nghênh đón hủy diệt?
Vũ Cầu Thiên nhíu mày, sát ý bùng phát, không thể khắc chế, theo trong mắt phát ra từ trong ánh mắt của hắn, ngưng thành thực chất.
Khương Trường Sinh không tiếp tục để ý Vũ Cầu Thiên, nói khẽ:
- Bước chân vào Vận Mệnh Chi Đạo, dễ dàng mê thất, bởi vì nàng không thể nào hiểu được vận mệnh, sẽ sinh ra cảm giác bản thân hết sức nhỏ bé, vận mệnh như thế, nhân quả cũng như thế, thậm chí có thể nói, ba ngàn Đại Đạo đều như thế, nàng vĩnh viễn không được e ngại vận mệnh, mà muốn nắm giữ vận mệnh.
Mộ Linh Lạc nghiêm túc tự hỏi.
- Hừ! Đạo Tổ, ngươi không khỏi quá coi thường ta, ngươi nghĩ ta là ai?
Vũ Cầu Thiên lạnh giọng quát, một cỗ khí thế khủng bố bùng nổ, quần phong phía dưới trong nháy mắt hóa thành bột mịn, dẫn đến lấy phương thiên địa này cũng hóa thành tro bụi theo.
Không có tiếng vang đinh tai nhức óc, thiên địa trong nháy mắt tan biến, Mộ Linh Lạc nhìn thấy không khỏi rung động.
Đây là lực lượng gì?
Có Đại Đạo Càn Nguyên Thần Tọa cùng Hồng Mông Thần Nguyên Khí đón đỡ, Mộ Linh Lạc không cảm giác được khí thế của Vũ Cầu Thiên, nhưng đối phương chỉ bộc phát khí thế đã để thiên địa lớn như vậy không còn sót lại chút gì, vẫn hết sức rung động.
Nàng một mực ở trong Côn Luân giới còn chưa thấy qua lực phá hoại dạng này.
- Muốn hủy diệt Vũ tộc ta, Đạo Tổ, ngươi căn bản không rõ ràng Vũ tộc mạnh mẽ ra sao, có lẽ ngươi có thể làm chúa tể phong vân trong Huyền Hoàng Đại Thiên Địa, nhưng Huyền Hoàng Đại Thiên Địa cũng không phải đỉnh điểm.
Vũ Cầu Thiên lạnh lùng nói, hắn nâng tay phải lên, cách không hướng đến Đại Đạo Càn Nguyên Thần Tọa phía trên.
- Cảm thụ một chút thần lực tới gần Thiên đi.
Vũ Cầu Thiên vừa dứt lời, toàn bộ tinh không lâm vào trong ánh bạc sáng chói, từng đầu hào quang màu sắc khác nhau được ngưng tụ ra, từ bốn phương tám hướng bao vây Đại Đạo Càn Nguyên Thần Tọa.
Mộ Linh Lạc tò mò hỏi:
- Thiên là cái gì?
Khương Trường Sinh nói:
- Vạn Cổ Cự Đầu là Khai Quang Thánh Võ cảnh, đây là lực lượng áp đảo phía trên Nguyên Đạo Võ Tôn, Thông Diễn Sáng Tạo Võ, mà Thiên thì áp đảo Khai Quang Thánh Võ cảnh, hắn chính là người nổi bật trong Khai Quang Thánh Võ cảnh, cho nên hắn tự xưng là tới gần Thiên.
Mộ Linh Lạc mở rộng tầm mắt, nàng cũng không hoảng hốt, bởi vì nàng tin tưởng Khương Trường Sinh càng mạnh hơn.
Nghe được Khương Trường Sinh không coi ai ra gì giới thiệu cảnh giới cho nữ tử bên cạnh, Vũ Cầu Thiên cảm nhận được nhục nhã cực lớn, nhưng trong đáy lòng hiện ra lo lắng nồng đậm.
Đối phương hoàn toàn không để hắn vào mắt, chẳng lẽ đối phương đã đi đến cảnh giới của Thiên?
Không có khả năng.
Nếu như là Thiên, vì sao còn lưu lại Huyền Hoàng Đại Thiên Địa?
Ánh mắt Vũ Cầu Thiên run lên, tay phải xoay chuyển, thuận thế nắm chặt lại, trong tinh không ánh bạc có vô số quang hồng như từng đầu cây roi quất tới Đại Đạo Càn Nguyên Thần Tọa.
Khương Trường Sinh dùng tốc độ nhanh hơn đưa tay, cũng đưa tay phải ra, cách không túm một cái, tinh không ánh bạc đột nhiên tan biến.
Vũ Cầu Thiên chỉ cảm thấy Đại Đạo Càn Nguyên Thần Tọa dùng tốc độ mà hắn không thể nào hiểu được biến lớn, hắn rơi vào trong lòng bàn tay của Khương Trường Sinh, hắn giống như sâu kiến trên mặt đất đang nhìn lên thần linh trong thiên ngoại, ánh sáng chói lóa che đậy hình dáng Khương Trường Sinh, Mộ Linh Lạc đang nhìn xuống hắn, mang cho hắn cảm giác áp bách trước nay chưa có.
Thần thông!
Chưởng Trung Càn Khôn.
Thực lực sai biệt quá xa, dẫn đến Khương Trường Sinh tùy tiện thi triển thần thông đã làm cho đối phương không có chút lực lượng chống đỡ.
Chiêu thần thông của hắn để Vũ Cầu Thiên lâm vào trong tuyệt vọng vô tận.
- Đây là lực lượng gì, hắn là Thiên! Hắn tuyệt đối là Thiên.
Vũ Cầu Thiên trừng to mắt, trong lòng đang điên cuồng rống giận.
Hắn cố gắng chống cự, nhưng có một cỗ lực lượng vô cùng cường đại đè ép hắn, khiến cho hắn không thể động đậy.
Còn chưa chờ hắn mở miệng, hắn bỗng nhiên nhìn thấy cái trán Đạo Tổ xuất hiện một con mắt dọc màu vàng óng, hắn nhanh chóng lâm vào trong hoảng hốt.