← Quay lại trang sách

Chương 1023 Vận Mệnh Chi Đạo, hắn là Thiên (1)

Vũ tộc sẽ tan biến!

Khẩu khí thật lớn.

Các tiên thần Thiên Đình cũng không có nghi vấn, tất cả đều lâm vào trong vui mừng to lớn, trước khi giao chiến cùng Vũ tộc, bọn hắn còn tràn đầy lòng tin, nhưng quyết chiến hơn ngàn năm, bọn hắn mới biết được Vũ tộc có nội tình khủng bố đến mức nào, tuyệt không phải Thiên Đình có thể so.

Bất quá Vũ tộc mạnh hơn, chỉ cần Đạo Tổ ra tay, Vũ tộc tất sẽ bị hủy diệt.

Trong lòng các tín đồ, Đạo Tổ là vô địch, mà trong mắt chúng sinh ba ngàn thiên địa, Đạo Tổ cũng là tồn tại có thể tranh phong cùng Bỉ Ngạn võ tổ.

Thiên Đế lộ ra nụ cười, mây đen bao phủ trong lòng hắn trước đó lập tức tiêu tan không còn, nhưng hắn vẫn không kềm chế được tò mò, hỏi:

- Đạo Tổ nguyện ra tay, chẳng lẽ có quan hệ với đại kiếp?

Các tiên thần lần nữa tập trung ánh mắt vào trên người Bạch Kỳ, Đạo Tổ trong ngày thường vội vàng tu luyện, thật lâu chưa từng hỏi đến chuyện của Thiên Đình, bây giờ ra tay, thật chỉ quan tâm đến an nguy của Thiên Đình?

Bạch Kỳ giả khục một tiếng, bắt chước ngữ khí của Khương Trường Sinh, nói:

- Đạo Tổ nói với ta như vậy, Vũ tộc lại có cường giả như thế, ta muốn gặp mặt.

Cường giả như thế?

Nhóm tiên thần động dung, chẳng lẽ Vũ tộc còn có lực lượng mà bọn hắn chưa từng thấy qua?

Bọn hắn đối mặt thiên kiêu của Vũ tộc chẳng qua gần đến Vạn Cổ Cự Đầu, Vạn Cổ Cự Đầu cũng không thể so với Đạo Tổ.

Bạch Kỳ quay người rời khỏi, trước khi đi quăng một ánh mắt cho Cơ Võ Quân và Ngọc Nghiên Dật, hai nữ hiểu ý.

Thiên Đế rất nhanh đã ra lệnh tản hội, các tiên thần tốp năm tốp ba rời khỏi, đều đang bàn luận chuyện Đạo Tổ muốn xuất thủ.

Một bên khác.

Trong Lăng Tiêu bảo điện.

Khương Trường Sinh vẫn ngồi ở trên Đại Đạo Càn Nguyên Thần Tọa, khoảng cách để Bạch Kỳ nếm thử Thạch Hóa đan đã qua hơn hai trăm năm, hắn ban đầu đang bế quan, kết quả bị một tia khí tức bừng tỉnh.

Có người đang nhìn trộm Vạn Giới môn.

Hắn dùng hương hỏa diễn toán qua, giá trị hương hỏa đối phương của có chín thiên đạo giá trị hương hỏa.

Cánh cửa Khai Quang Thánh Võ Ngũ Cực cảnh chính là năm thiên đạo giá trị hương hỏa, tên này cũng có thể đi đến độ cao của Thiên của Thần Võ giới, hắn mới đầu tưởng rằng là Thiên tới, kết quả dùng Thiên Địa Vô Cực Nhãn nhìn lại, phát hiện đến từ Vũ tộc.

Vũ tộc lại có cường giả như thế, khiến cho Khương Trường Sinh có chút kinh ngạc.

Vũ tộc giao chiến cùng Thiên Đình nhiều năm, Vũ tộc đã được đến rất nhiều công pháp tu tiên, đoán chừng phát hiện không thể tu tiên, cho nên mới chuẩn bị bắt đầu tấn công Côn Luân giới.

Có được thực lực gần Thiên, trách không được Vũ tộc dám càn rỡ.

Đáng tiếc, cho dù khi Khương Trường Sinh còn chưa đột phá, chín thiên đạo giá trị hương hỏa cũng không đủ để hắn đánh.

Khương Trường Sinh bây giờ đangsuy nghĩ xử trí Vũ tộc như thế nào.

Là giết vị mạnh nhất kia cảnh cáo một phen, hay nhằm vào toàn tộc?

Hắn rất yêu thương chúng sinh Côn Luân giới, không có nghĩa hắn nhân từ nương tay, hắn sẽ rất ác khi đối mặt với địch nhân.

Dùng thân phận của Vũ tộc, Khương Trường Sinh chém đi cường giả đứng đầu, lại cho bọn hắn một con đường sống, Vũ tộc sẽ cảm kích?

Khương Trường Sinh cảm thấy sẽ không, Vũ tộc sẽ chỉ trù bị cho ngày sau báo thù.

Cục đá mài đao Vũ tộc này đã dùng đủ lâu, cũng nên vứt bỏ.

- Trường Sinh ca ca, ta có cảm ngộ mới về mệnh số, cũng chính là quy tắc của vận mệnh, ta đã tiến hành câu thông với tương lai của mình.

Giọng nói Mộ Linh Lạc truyền đến, nói Trường Sinh nghe được lời này quay đầu nhìn lại.

Tương lại?

Khương Trường Sinh hết sức mẫn cảm về hai chữ này, hắn vẫy vẫy tay, Mộ Linh Lạc lúc này đi tới, ngồi bên cạnh hắn.

Mộ Linh Lạc nắm tay hắn, nói:

- Ta của tương lai tiết lộ rằng lần đại kiếp này còn tàn khốc hơn cả trong dự đoán của ta, ta sẽ mất đi một vài người mình để ý.

Khương Trường Sinh nhíu mày hỏi:

- Vì sao nàng ta nói như vậy, là hi vọng nàng cải biến vận mệnh?

Mộ Linh Lạc lắc đầu, nói:

- Vận mệnh không thể cải biên, nàng chẳng qua trao đổi với ta, nàng nói chờ ta trải qua đại kiếp liền sẽ có sự hiểu biết hoàn toàn mới về vận mệnh, thậm chí chính thức đi vào đạo.

Vận mệnh không có khả năng cải biến?

Khương Trường Sinh lại không tin, hắn hỏi:

- Tương lai nàng có nói gì về ta không?

- Ngược lại không có, nàng tựa hồ hết sức kiêng kị.

Mộ Linh Lạc cau mày nói, chuyện này để cho nàng rất mẫn cảm, nàng thậm chí hoài nghi người mình sẽ mất đi là Khương Trường Sinh.

Suy nghĩ đến khả năng này, nàng hết sức hoảng, cho nên nàng mới báo việc này cho Khương Trường Sinh, hi vọng hắn có thể càng cẩn thận đối mặt Võ đạo đại kiếp.

- Phải không?

Khương Trường Sinh như có điều suy nghĩ.

Hai người lâm vào trong yên lặng, Mộ Linh Lạc nhẹ nhàng tựa ở trên đầu vai của hắn, Khương Trường Sinh có thể nghe thấy tiếng lòng của nàng.

- Chớ có lo lắng tương lai, ta vĩnh viễn không sẽ rời khỏi nàng, mặc kệ là phương thức nào.

Khương Trường Sinh nhẹ giọng an ủi, ngữ khí bình tĩnh.

Hắn không tin số mệnh, dù cho trước đó trải qua huyễn cảnh trong tương lai, hắn cũng giữ lại sự nghi ngờ.

Nếu như hết thảy đều đã được định sẵn, cái gọi là số mệnh an bài, dù thay đổi như thế nào, đều không cải biến được kết cục, tất cả những thứ này có ý nghĩa là gì, vì sao chúng sinh lại có đạo riêng của mình?

Có lẽ, thật sự có vận mệnh, nhưng theo Khương Trường Sinh, cái gọi là vận mệnh chẳng qua là tồn tại cường đại chưởng khống tồn tại nhỏ yếu, cường đại tồn tại có thể là người, cũng có thể không phải người, bản thân vận mệnh đã là biểu hiện của một loại lực lượng.

Mộ Linh Lạc ngẩng đầu hỏi:

- Có thể ta nhìn thấy cũng không phải tương lai của mình hay không?

Khương Trường Sinh cười nói:

- Ai có thể nói đúng được, ngược lại chúng ta không coi nhẹ đại kiếp là được…

- Đúng.

Mộ Linh Lạc gật đầu, cảm thấy có lý.

Khương Trường Sinh đứng dậy, nói:

- Vừa hay, ta muốn đi làm một chuyện, nàng có muốn đi cùng một chỗ?

Mộ Linh Lạc tò mò hỏi:

- Chuyện gì?