Chương 1036 Thiên Hoàng Địa Hoàng, khách không mời mà đến (2)
Tiểu tử Thiên Sinh kia cũng rất mạnh, cảm giác có thể tham gia chiến đấu giữa Lộc Nhi và Hồng Lân.
- Tiên đạo xem như triệt để trải rộng ra, cảm giác Tu Tiên giả tồn tại mạnh hơn xa võ giả.
Hai nữ không ngừng trò chuyện, Khương Trường Sinh chỉ nhìn không nói, trong lòng hắn cũng rất hài lòng.
Trận quyết chiến này xem như là nhân gian Côn Luân giới nộp lên một bài thi cho hắn, ngắn ngủi hơn ba nghìn năm, biểu hiện ra thế lực như thế, ít nhất Khương Trường Sinh có thể chấm cho bài thi này chín mươi trên một trăm điểm.
Nếu cao hứng, Khương Trường Sinh cũng sẽ thi ân cho chúng sinh, trong lòng hắn đã có quyết đoán.
Cảnh Hồng đại chiến kéo dài mấy ngày, chân chính máu nhuộm sơn hà, cực kỳ thảm thiết, mặc dù khát vọng thái bình thịnh thế đến, nhưng người tham chiến hai bên càng khát vọng vận triều của mình có thể thống nhất nhân gian, cho nên đã không đếm xỉa đến sinh tử.
Cuối cùng, vẫn là Thiên Cảnh bằng vào nội tình cường đại thu hoạch được thắng lợi cuối cùng.
Hồng Lân cùng Tuyên Đạo Thiên Tử chiến đến hết hơi hết sức, hai bên đứng ở phía trên núi thây, há mồm thở dốc, mặc dù vận triều đã phân ra thắng bại, nhưng bọn hắn cũng không có phân ra thắng bại.
Đưa mắt thoáng nhìn lần lượt từng bóng người bay tới phương xa, nhất là vị đệ nhất đại tu sĩ ở nhân gian Khương Thiên Sinh đang máu me đầy mặt kia, Hồng Lân lộ ra nụ cười khổ.
Chung quy vẫn là bại.
Nếu như một đối một, hắn căn bản không sợ Tuyên Đạo Thiên Tử, Khương Thiên Sinh, nhưng chiến tranh xưa nay không phải là một người chiến một người.
Anh mắt Tuyên Đạo Thiên Tử nhìn về phía Hồng Lân tràn đầy vẻ khâm phục, nếu không phải trong tay nắm Nhật Nguyệt Càn Khôn Kiếm Trận, hắn thật không phải đối thủ của Hồng Lân.
Hắn lấy được Thiên Hoàng vị là dựa vào tổ tông thưởng thức, Hồng Lân lấy được Địa Hoàng vị là dựa vào bản lãnh của mình, ý nghĩa của cả hai hoàn toàn khác biệt.
- Cuối cùng vẫn là thua.
Hồng Lân run rẩy toàn thân, cúi xuống cái đầu cao ngạo.
Lánh lánh lánh.
Một tiếng chuông thanh thúy vang lên, vang vọng tam giới, khiến cho các tướng sĩ đang mệt mỏi trên chiến trường mừng rỡ, vô số người ngẩng đầu nhìn lại.
- Lần đại chiến này đặt vững nhân gian thống nhất, Tuyên Đạo Thiên tử Khương Lộc có thể phong Thiên Hoàng, Đại Hồng Thiên tử Hồng Lân có thể phong Địa Hoàng, sau khi phong thần, hai hoàng có thể tới Tam Thập Tam Trọng Thiên bái kiến ta, ta sẽ ban thưởng cho các ngươi đạo pháp vô thượng, tuy hai người các ngươi có đại công đức, nhưng công đức cũng không phải chỉ thuộc về các ngươi, thi thể những chiến sĩ còn hoàn chỉnh trong lần đại chiến này có thể phục sinh, thi thể người tàn khuyết có thể đi vào Địa Phủ, kiếp sau sẽ được đầu thai vào chỗ tốt.
Giọng nói của Đạo Tổ vang vọng tam giới, khiến cho chúng sinh xôn xao. Nương theo tiếng nói Đạo Tổ vừa dứt, bầu trời xuất hiện tia sáng màu xa, từng cơn mưa ánh sáng rơi xuống, vẩy khắp chiến trường bao la.
Khởi tử hồi sinh chi thuật.
Phong Thần chi chiến nghênh đón bước ngoặt truyền kỳ nhất, cũng làm cho trận chiến này càng có sắc thái thần thoại.
Một năm này, giá trị hương hỏa của Khương Trường Sinh tăng vọt, Đại Hồng chính thức tuyên bố gia nhập vào Thiên Cảnh, đến tận đây, thiên hạ nhất thống.
Tuyên Đạo Thiên Tử Khương Lộc trở thành vị Nhân Hoàng thứ nhất đúng nghĩa.
Mười năm sau.
Đúng lúc là Tuyên Đạo năm hai ngàn sáu trăm, phong thần đại điển trước nay chưa từng có đến, Thiên Đế hiện thân, sắc phong gần năm trăm vị Chính thần, số lượng thiên binh thiên tướng càng nhiều đến hai trăm vạn, vượt xa phong thần trước đó, thiên hạ vui mừng.
Nhân gian nhất thống, thực lực Thiên Đình tăng vọt, có thể nói là tất cả đều vu vẻ.....
Tam Thập Tam Trọng Thiên, trước Tử Tiêu cung.
Tuyên Đạo Thiên Tử, Hồng Lân quỳ lạy ở trước cửa, thương thế của hai người đã khôi phục, bọn hắn đã chuyển vào tầng thứ mười ba, chiếm giữ Nhân Hoàng cung.
Oanh!
Cửa lớn mở ra, hai người liếc nhau, cố nén vui mừng đứng dậy, đi vào trong Tử Tiêu cung.
Bọn hắn nhìn thấy Đạo Tổ ngồi trên Đại Đạo Càn Nguyên Thần Tọa, Hồng Mông Thần Nguyên Khí lượn lờ xung quanh thần tọa, mà phía sau thần tọa có Thái Cực đồ lơ lửng, vô cùng huyền ảo.
Tuyên Đạo Thiên Tử, Hồng Lân bị chấn động, bước chân vội vàng tăng tốc đi vào trước mặt Khương Trường Sinh, quỳ xuống hành lễ.
Bạch Kỳ, Mộ Linh Lạc tạm thời rời khỏi, vừa hay Thiên Đình chuẩn bị trù bị đại hội Bàn Đào lần thứ hai.
- Không cần đa lễ, hôm nay truyền thụ cho các ngươi đạo pháp, hi vọng các ngươi có thể vĩnh viễn nhớ kỹ phần công đức này, từ nay về sau, thủ hộ nhân tộc Tiên đạo chính là chức trách của các ngươi.
Giọng nói của Khương Trường Sinh vang lên, hắn tràn ngập chờ mong về hai người, nhất là Hồng Lân, cái tên này không có huyết mạch của hắn, nhưng thiên tư rất khủng bố, thành tựu ngày sau rất khó suy đoán.
- Chúng ta sẽ ghi nhớ.
Hai người cùng đáp, trong lòng tràn ngập chờ mong đối với lần truyền đạo kế tiếp.
Khương Trường Sinh bắt đầu giảng đạo, giảng chính là một chút chân nghĩa trong Đạo Pháp Tự Nhiên Công, hắn đồng thời lấy ra Thất Thập Nhị Phá Thiên Châu, chuẩn bị dẫn hai người đi vào giai đoạn ngộ đạo.
Tuyên Đạo Thiên Tử thích hợp nhân quả chi đạo, tiện giám sát Khương gia hơn. Tiên võ chi đạo của Hồng Lân thì thích hợp lực chi đại đạo, lực là một trong những quy tắc cơ sở cấu thành thiên địa, vạn vật đều có lực, bất kỳ va chạm gì đều là do lực truyền lại, bao gồm cả thiên địa vận chuyển, mà Thất Thập Nhị Phá Thiên Châu ẩn chứa lực lượng Đại Đạo đúng lúc là những quy tắc cơ sở này.
Rất nhanh, hai người đã lâm vào trong trạng thái ngộ đạo quên mình.
Phen giảng đạo này kéo dài trăm năm.
Trăm năm sau, lúc hai người đi ra Tử Tiêu cung, cảm thấy hết thảy khác nhau.
Sau khi nhận được Đạo Tổ chân truyền, bọn hắn đột nhiên cảm thấy tu hành trước kia đều quá ngây thơ, đây mới thật sự là đạo pháp.
Một bên khác, trong Tử Tiêu cung, Khương Trường Sinh cũng không có lập tức luyện công, mà đem ánh mắt nhìn về phía bên ngoài Côn Luân giới, giờ phút này đang có một vị khách không mời mà đến đang chờ đợi, người này đã đợi chờ mấy chục năm, không dám tùy tiện tiến vào Côn Luân giới, nhưng hắn không có che lấp khí tức của mình.
Thiên Địa Tiếu.
Sao tên này lại tới đây?
Khương Trường Sinh rất tò mò nếu không phải lúc trước hắn diễn toán qua, xác định âm Dương Chi Thần không có tới, hắn cũng sẽ không để cho Thiên Địa Tiếu dừng lại ở gần Côn Luân giới.