← Quay lại trang sách

Chương 1042 Bồ Đề Phật Hải, Thái Thượng Thiên (2)

Đương nhiên, có lẽ võ đạo trong hư không càng mạnh hơn hắn suy đoán.

- Nếu như Tiên đạo hủy diệt, chúng ta có thể có một chút hi vọng sống?

Khương Trường Sinh hỏi như vậy, cũng không phải giúp hỏi mình.

Tiêu Hòa nương nương nhìn Tây Thiên xinh đẹp tuyệt luân, trả lời:

- Người tu tiên vốn là đang theo đuổi một chút hi vọng sống.

Hai vị tiên tử phía sau càng nghe càng cảm thấy kỳ quái, Tiên đạo làm sao có thể hủy diệt?

Các nàng hết sức hoang mang lai lịch của Khương Trường Sinh, trước đó tưởng rằng là tiền bối cổ lão, hiện tại giống như hậu bối vừa mới ra đời, mười phần mâu thuẫn, nhưng chính là tồn tại mâu thuẫn như vậy, lại có thể được nương nương ưu ái.

Chẳng lẽ người này thiếu sót hồn phách, mất đi rất nhiều trí nhớ và nhận biết?

Khương Trường Sinh không biết ý nghĩ của hai người đằng sau, cho dù biết được cũng không thèm để ý, hắn hiện tại chỉ muốn nắm chặt thời gian, hiểu rõ kỷ nguyên Tiên đạo, điều này rất có ích cho việc hắn kiến thiết Tiên đạo mới.

Một đường tiến lên, tốc độ Tiêu Hòa nương nương thao túng đám mây rất nhanh, đại khái đi qua nửa canh giờ, Khương Trường Sinh đã nhìn thấy Bồ Đề Phật Hải.

Đó là một mảnh đại dương mênh mông vô bờ, giống như phần cuối của thiên địa, đếm không hết Bồ Đề hoa như ngôi sao tô điểm trên mặt biển.

Biển mây dừng lại, Tiêu Hòa nương nương cong chân ngồi xuống, Khương Trường Sinh đi theo tĩnh toạ, hắn cúi nhìn Bồ Đề Phật Hải phía dưới, rất nhanh đã động dung.

- Đây là khí tức của thiên địa....

Trong lòng Khương Trường Sinh chấn kinh, trong mỗi một đóa hoa Bồ Đề đều cất giấu một phương thiên địa, chuẩn xác mà nói là một phương vũ trụ, bên trong có rất nhiều thiên địa, sinh khí mênh mông bàng bạc tràn ra, căn bản che giấu không được.

Cũng không phải huyễn tượng, mà là thiên địa vũ trụ thật, có chúng sinh ở trong đó sinh hoạt.

Hoa Bồ Đề trên mặt biển sao mà nhiều.

Khương Trường Sinh lúc này thi triển Thiên Địa Vô Cực Nhãn, nhìn về phía một đóa hoa Bồ Đề trong đó.

Ánh mắt chui vào trong hoa Bồ Đề, hắn tiến vào một mảnh vũ trụ bao la, tinh không tối tăm, các loại Tinh Hải phân bố như là vòng xoáy, lớn nhỏ không đều, cực kỳ giống vũ trụ kiếp trước.

Nhất Hoa Nhất Thế Giới.

- Thưởng thức Bồ Đề Phật Hải, chính là thưởng thức một phương Đại Thiên thế giới, Phật môn xác thực khó lường, tự mình sáng tạo ra Đại Thiên thế giới, sinh sôi không ngừng, thiên biến vạn hóa.

Ngữ khí của Tiêu Hòa nương nương mang theo một tia kính nể.

- Quan sát Bồ Đề Phật Hải, có thể tăng trưởng cảm ngộ về quy tắc của thiên địa, dĩ nhiên, cái này cũng sẽ tiêu hao nguyên khí Bồ Đề Phật Hải, cho nên Phật môn cũng không phải một mực rộng mở cơ duyên kiểu này.

Nghe Tiêu Hòa nương nương nói, Khương Trường Sinh cũng không có thu hồi ánh mắt, mà cẩn thận nhìn chằm chằm thế giới trong hoa Bồ Đề.

Nhất Hoa Nhất Thế Giới thế giới tức là vũ trụ, chất chứa vô số tinh hệ, sao trời trong tinh hệ càng dùng ức làm đơn vị, hắn thậm chí nhìn thấy sao trời cùng loại như Địa Cầu kiếp trước, chẳng qua phía trên cũng không phải người Địa Cầu, mà là một loại chủng tộc sinh linh khác, cũng phát triển khoa học kỹ thuật.

Hắn chuyển di ánh mắt, nhìn về phía một góc khác của vũ trụ, nhìn trộm đến sao trời nguyên thủy thương mang mà hung tàn, có yêu vật sinh tồn, cũng không nhân tộc.

Một thế giới có giấu muôn vàn văn minh.

Khương Trường Sinh thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Bồ Đề hoa khác, tiếp tục cúi xem sâm la vũ trụ.

Tiêu Hòa nương nương quay đầu, lẳng lặng nhìn chằm chằm Khương Trường Sinh.

Hai vị tiên tử phía sau thấy thế, trong lòng lộp bộp một cái, trong lòng các nàng sinh ra một ý nghĩ hoang đường.

Sư phụ sẽ không...

Các nàng vội vàng thu hồi ánh mắt, đi đến một bên Tiêu Hòa nương nương, ngồi xuống, cúi xem Bồ Đề Phật Hải, trân quý lần cơ duyên này.

Đại Thiên thế giới, chúng sinh trầm luân, đông đảo thương sinh không biết mình tồn tại ở trong một bông hoa.

Bồ Đề hoa mặc dù chất chứa vũ trụ, nhưng bản thân Bồ Đề hoa là rất yếu đuối, có một cỗ lực lượng duy trì vũ trụ vận hành, một khi chặt đứt, hết thảy đều sẽ tan thành mây khói.

Chẳng lẽ đây cũng là nguyên khí mà Tiêu Hòa nương nương nói tới?.

Lấy cường độ Bồ Đề hoa đơn thuần, Khương Trường Sinh cảm giác vô luận tu vi ra sao, chỉ cần có chút khí lực thì sẽ ngắt lấy được, bất quá nơi này là chỗ của Phật môn, người nào lại dám làm loạn?

- Dừng lại!

Một tiếng hét to tiếng từ phương xa truyền đến, cắt ngang Khương Trường Sinh cảm ngộ.

Hắn nhấc mắt nhìn đi, chỉ thấy một nam tử mặc áo hồng từ trên trời tiếp tục đi tới, muốn đi vào Bồ Đề Phật Hải, tiếng quát bảo hắn ngưng lại phát ra từ trong miệng của một Phật Đà.

Nam tử mặc áo hồng, cả người quấn đầy tử khí, tóc đen tán ra xung quanh bên dưới tử quan.

Trên lưng đang vác một thanh kiếm hình Hồng Ngọc, khuôn mặt lạnh lùng, hai con ngươi phía dưới mày kiếm lập loè ánh sáng lạnh lẽo thản nhiên. Chẳng biết tại sao, vừa nhìn thấy hắn, Khương Trường Sinh đã suy nghĩ đến Khương Thiện.

Vạn Cổ Sát Tinh.

Không sai, trên người hắn có một cỗ sát cơ nồng đậm mà khó mà ẩn giấu, nghe Phật Đà quát tháo, nam tử mặc áo hồng không có dừng bước lại, vẫn đi về phía mặt biển.

Phật Đà giận dữ, đang muốn xuất thủ ngăn cản, tiếng nói của Vị Lai phật tổ vang lên:

- A Di Đà Phật, cứ cho hắn đi thôi.

Nghe vậy, Phật Đà mặc dù không cam tâm, cũng chỉ có thể thu tay lại.

Giọng nói của Tiêu Hòa nương nương truyền vào trong tai Khương Trường Sinh:

- Người này tên Thái Thượng Thiên, đệ tử thất mạch của Đạo Môn, thần thông quảng đại, tuy sinh ra sau khi Lượng Kiếp kết thúc, nhưng luận bối phận, hắn được cho là sư thúc của Vị Lai phật tổ.

Thái Thượng Thiên?

Khương Trường Sinh nhíu mày, cái tên này để hắn nghĩ tới Thái Thượng Côn Luân cùng Thiên của võ đạo.

Theo số lần hắn tiến hành đạo thống phản thần càng ngày càng nhiều, hắn phát hiện Cổ Tiên đạo lưu lại không ít ấn ký trong võ đạo.

- Thái Thượng Thiên đã nắm giữ bốn mươi tám loại lực lượng Đại Đạo, mặc dù còn chưa thành tựu Đại La, cũng đã có bản lĩnh siêu thoát.

Trong giọng nói của Tiêu Hòa nương nương tràn ngập ý tán thưởng, Khương Trường Sinh nghe mà nhíu mày.