← Quay lại trang sách

Chương 1045 Chương 1045: Thiên tư mạnh nhất, khảo nghiệm (1)

Phong vân biến ảo, chỉ sợ không dễ thu tên đồ nhi này.

Vong Trần đại tiên lắc lư chén rượu, ung dung nói, hấp dẫn Lữ Thần Châu, Diệp Chiến chú ý.

Lữ Thần Châu lần nữa ngồi xuống, nhìn về phía Vong Trần đại tiên, hỏi:

- Ngươi tính tới cái gì?

Truyền thừa Kim Đan Đại Đạo, Vong Trần đại tiên chấp chưởng Thiên Địa bảo giám, hắn cảm giác về Côn Luân giới càng rõ ràng hơn Thiên Đế.

Vong Trần đại tiên nói:

- Kẻ này có khí vận phi phàm, ứng kiếp mà sinh, thiện ác khó phân biệt, nhân quả khó phân biệt, nhân gian loạn lên, có lẽ trên trời cũng sẽ có loạn.

Nói lời này phạm vào kỵ húy, nhưng hắn chính là Địa Tiên chi tổ, không thuộc Thiên Đình quản hạt, cái gì cũng dám nói.

Lữ Thần Châu cùng Diệp Chiến liếc nhau, đều nhìn ra vẻ sầu lo trong mắt đối phương.

Nếu như kiếp số Côn Luân giới ra trên huyết mạch của Đạo Tổ, đó cũng không phải chuyện tốt.

Cùng lúc đó.

Trong tẩm cung Thiên Phi, các thiên nữ quỳ lạy trên mặt đất, Mộ Linh Lạc ôm con trai Thiên Đế trong tã lót, gương mặt đầy thương yêu, Bạch Kỳ đứng ở bên cạnh nàng, thận trọng nhìn xem con trai của Thiên Đế, nhưng không dám đi đụng vào.

Thiên Đế bước nhanh tiến đến, Trần Lễ thì thủ ở trước cổng chính, không có vào cung.

Mộ Linh Lạc đang muốn giao con trai Thiên Đế cho Thiên Đế xem, kết quả Thiên Đế đi thẳng tới bên cạnh giường, nhìn Thiên phi không có chút huyết sắc nào.

- xảy ra chuyện gì, trẫm không phải bảo nàng hảo hảo luyện công, đường đường Thiên phi sinh con lại còn kém chút bị lấy đi tính mệnh của mình, truyền đi không sợ làm cho trẫm mất mặt?

Thiên Đế trách móc nói, nhưng tay của hắn đã nắm tay Thiên phi, khắp khuôn mặt đầy vẻ đau lòng.

Bạch Kỳ thầm nói:

- Này là chân ái à, đến cả con trai đều không quan tâm, cũng đúng, con của hắn cũng đủ nhiều.

Mộ Linh Lạc cũng không có phát biểu cái nhìn, nàng đi đến bên cạnh Thiên Đế, nói:

- Đây là con của ngươi, ngươi ôm đi, ta phải trở về tu luyện.

Con cháu của nàng quá nhiều, mặc dù lần đầu tiên hết sức ưa thích tiểu tử này, nhưng nàng càng muốn tu luyện.

Thiên Đế tiếp nhận con trai, vội vàng nói:

- Mẫu thân, có nên nói thiên phú của hắn cho phụ thân nghe một chút hay không?

Đang trên đường tới, cái nhìn của hắn giống như ba người Vong Trần đại tiên, đều tràn ngập sầu lo, cảm thấy kẻ này là điềm xấu.

Mộ Linh Lạc nói:

- Phụ thân ngươi đã biết được, là chàng bảo ta tới, chàng nói, đứa bé này liền gọi Khương Nghĩa.

Nói xong, Mộ Linh Lạc tan biến trong điện.

- Nghĩa?

Thiên Đế nhíu mày, ánh mắt rơi vào trên người hài nhi trong ngực, trên trán hài nhi mọc ra một con mắt nằm dọc, ánh mắt đen kịt, con ngươi thì tái nhợt, lộ ra có chút kinh dị.

Bạch Kỳ xa xa nhắc nhở:

- Cẩn thận một chút, lực lượng thôn phệ của tiểu tử này rất mạnh, ngay cả pháp lực của ta đều kém chút bị hút, ngoại trừ phụ mẫu ngươi ra, ta đoán có thể trấn áp hắn cũng chỉ có ngươi.

Nàng quay người từ từ rời khỏi, tựa hồ sợ quấy nhiễu đến Khương Nghĩa đang ngủ say.

Thiên Đế nhíu mày, ánh mắt nhìn chằm chằm Khương Nghĩa.

Chẳng biết tại sao, vừa nhìn thấy đứa bé này, trong lòng hắn đã tràn ngập lo lắng, giống như thấy được đại kiếp đến.

Đối với đứa bé này, hắn không có chút yêu thương nào, thậm chí hết sức ghét bỏ, nhưng cân nhắc đến Khương Trường Sinh có thể đang nhìn, hắn chỉ có thể ẩn nhẫn.

Một bên khác.

Mộ Linh Lạc trở lại trong Tử Tiêu cung, nàng đi vào bên cạnh Khương Trường Sinh, tò mò hỏi:

- Trường Sinh ca ca, vì sao đặt tên cho hắn là Nghĩa, lực lượng thôn phệ của hắn thật không đơn giản, lại là lai lịch ra sao?

Khương Trường Sinh nhắm mắt lại, nói:

- Lấy tên Nghĩa, là bởi vì nhân quả đời này của hắn tương quan đến chữ này, hi vọng hắn có thể không phụ ân nghĩa, về phần Thôn Phệ lực lượng khác, nàng đoán không sai, là lực lượng Đại Đạo mà nàng hay ta cảm ngộ, cũng không phải lực lượng quy tắc rải rác trong trời đất.

Lực lượng quy tắc chính là lực lượng Đại Đạo hiển hóa, cảm ngộ lực lượng quy tắc chỉ có thể mượn nhờ lực lượng quy tắc, mà cảm ngộ lực lượng Đại Đạo thì có thể hóa thành lực lượng của mình, cả hai khác nhau rất lớn, phần lớn cường giả võ đạo đều là điều động lực lượng quy tắc, chỉ có số ít người trời sinh có được, tỷ như Lữ Thần Châu.

Mộ Linh Lạc kinh ngạc nói:

- Nói như vậy, đứa bé này thiên tư vô song, thậm chí còn mạnh hơn Tử Ngọc?

- Ừm, xem như quét mới cực hạn thiên tư của Khương gia.

Khương Trường Sinh trả lời, trong đầu không khỏi nghĩ tới Khương Tầm ở tương lai.

Hắn từ đầu đến cuối đều cảm thấy Khương Tầm mới là thiên tư mạnh nhất, có thể trực tiếp nắm giữ Đại Thiên Tru Đạo Chỉ, để lại cho hắn ấn tượng không thể xóa nhòa.

- Hắn hấp thu pháp lực các mẫu thân và của các thiên nữ, cử động lần này chỉ sợ sẽ mang đến cho hắn phiền toái, ít nhất Tử Ngọc không quá yêu thích hắn.

Mộ Linh Lạc thở dài nói, nếu lúc trước, nàng có thể sẽ tự mình đi chiếu cố Khương Nghĩa, nhưng bây giờ nàng càng muốn chuyên chú tu hành Đại Đạo của mình.

Con cháu vô cùng vô tận, sao nàng có thể đi đau lòng mỗi một con cháu.

Khương Trường Sinh vẫn không có mở mắt, mạn bất kinh tâm nói:

- Nhân chi sơ, cũng không phải là tính bản thiện, kẻ này xác thực có một tái tim đầy tà ác.

Mộ Linh Lạc nhíu mày hỏi:

- Đã như vậy, vậy chúng ta mặc kệ?

- Dù cho tà ác, hắn sinh ra cũng có ý nghĩa nhất định, mà lại hắn chẳng qua là tà ác trong tính cách, còn có cơ hội hướng thiện.

Khương Trường Sinh trả lời để Mộ Linh Lạc giãn lông mày.

Nàng bắt đầu suy tính mệnh số của Khương Nghĩa, vẻ mặt càng ngưng trọng thêm, cuối cùng, nàng ngồi trở lại bồ đoàn của mình, không nói thêm gì nữa.

Khương Trường Sinh cũng không có hỏi thăm nàng tính tới cái gì, tiếp tục tham ngộ khí vận chi đạo.

Khương Nghĩa sinh ra cấp tốc truyền ra Thiên Đình, tiếp theo là truyền ra trong Thần Du đại thiên địa, vừa sinh ra đã có thể hấp thu pháp lực của người khác, còn kém chút hại chết mẹ mình, khiến cho người ta lo lắng.