← Quay lại trang sách

Chương 1046 Chương 1046: Thiên tư mạnh nhất, khảo nghiệm (2)

Hắn cũng không phải thân phận bình thường, mà là con trai của Thiên Đế, có nghĩa là hắn nhất định sẽ trưởng thành, không có khả năng chết yểu.

Nếu như hắn phóng túng thiên phú của mình, người nào không sợ?

Thiên Cung Khương Nghĩa ở bắt đầu trở nên quạnh quẽ, không có tiên tử dám đến.

Mỗi năm đi qua, Khương Nghĩa không ngừng trưởng thành.

Hắn bắt đầu có thể khống chế năng lực của mình, nhưng theo hắn hiểu chuyện, hắn cũng bắt đầu cảm thấy cô độc, thường xuyên ngồi ở trên bậc thang trước Thiên Cung ngẩn người. Thiên phi không đành lòng, không thể không đi tìm Thiên Đế.

Thiên Đế kiêng kị Khương Nghĩa, rất ít đi thăm hỏi Khương Nghĩa, nhưng hắn thật yêu thương vị Thiên phi này, dù sao cũng là phi tử hắn mới nạp nhất, suy nghĩ một chút, gọi Khương Thiên Mệnh đến, để Khương Thiên Mệnh đi chiếu cố Khương Nghĩa.

Khương Thiên Mệnh có tu vi mạnh mẽ, tính cách ngoài nóng, trong cũng nóng, thích hợp khuyên bảo Khương Nghĩa.

Mấy ngày sau, Khương Thiên Mệnh tiến đến tìm Khương Nghĩa.

Khương Nghĩa chín tuổi ngồi ở trước bậc thang, hai tay nâng cằm, hắn mặc áo bào đẹp đẽ mà hoa lệ, tướng mạo cực giống Khương Tử Ngọc, phối hợp với Đại Đạo Chi Nhãn màu đen trên trán, hắn tỏa ra được bá khí của đế hoàng.

- Nha, tuổi còn nhỏ đã bắt đầu đa sầu đa cảm?

Tiếng cười của Khương Thiên Mệnh truyền đến, Khương Nghĩa quay đầu nhìn lại, khi hắn thấy Đại Đạo chi văn trên trán Khương Thiên Mệnh, hắn trừng to mắt.

- Chúng ta…

Khương Nghĩa muốn nói lại thôi, lộ ra hết sức e sợ.

Khương Thiên Mệnh đi vào bên cạnh hắn ngồi xuống, ôm bờ vai của hắn, cười nói:

- Không sai, huyết mạch của chúng ta tương liên, đều là người của Khương gia, nghe phụ hoàng ngươi nói, cuộc sống của ngươi không vui, có cái gì không vui? Khi ta lớn cỡ như ngươi, còn chưa ra đời đây.

- Không có ra đời? Có ý tứ gì?

- Ta à, ở trong bụng mẹ chờ đợi mười năm.

- Thật hay giả?

- Nói nhảm, lúc trước ta sinh ra, được vinh dự gọi là ma thai, hại chết cha mẹ, ta còn quái hơn ngươi nhiều.

Khương Thiên Mệnh rõ ràng nghe nói về Khương Nghĩa, đây cũng là nguyên nhân hắn nguyện ý tới đây, hắn cảm động lây. Khương Nghĩa thấy có người trải qua cuộc sống tương tự mình, trong lòng lập tức buông lỏng, hắn ủy khuất, nói:

- Ta không muốn như thế, vì cái gì ánh mắt các nàng nhìn ta đều như thế....

Thiên Cung cũng có thiên nữ, chẳng qua đổi một nhóm lại một nhóm, thậm chí có Thiên phi khác đến thăm, nhưng lúc tất cả mọi người nhìn thấy Đại Đạo Chi Nhãn của hắn đều sẽ hoảng sợ theo bản năng.

- Đó là bởi vì chúng ta có thiên tư bất phàm, các nàng tự nhiên sợ hãi, Khương Nghĩa, ngươi thật không đơn giản, Đạo Tổ tự ban tên cho, những ca ca tỷ tỷ kia của ngươi, có bao nhiêu người có thể có đãi ngộ như thế?

Khương Thiên Mệnh đắc ý cười nói, thổi phồng chính mình cũng có thể làm hắn vui vẻ, đám người Khương Tiển từng cười hắn nhìn như uy phong lẫm liệt, kì thực vẫn cất giấu tâm thiếu niên.

- Đạo Tổ?

Khương Nghĩa hoang mang.

- Ngươi không biết Đạo Tổ? Chính là gia gia của ngươi, phụ thân của phụ thân ngươi, lúc trước ngươi vừa sinh ra, vẫn là nãi nãi ngươi xuất thủ cứu mẹ ngươi, bằng không, tình cảnh của ngươi sẽ thảm hại hơn.

Khương Thiên Mệnh tuyệt không kiêng kị, giống như xem Khương Nghĩa như là người đồng lứa.

Khương Nghĩa trừng mắt nhìn, hỏi:

- Gia gia nãi nãi ở đâu, ngươi có thể mang ta đi nhìn một chút không?

Khương Thiên Mệnh lườm hắn một cái, nói:

- Ngươi thân phận gì, thực lực gì, cũng muốn gặp Đạo Tổ, thật tốt tu luyện đi, nói ra, ngươi cũng đã chín tuổi, làm sao còn chưa bắt đầu luyện công?

Khương Nghĩa tò mò hỏi:

- Cái gì là luyện công?

Thiên Đế kiêng kị thiên tư của hắn, cũng không có cho phương pháp tu luyện, cũng để Thiên phi truyền thụ.

Khương Thiên Mệnh nghĩ tới chỗ này, hắn cũng không có kiêng kị, ngược lại đại đại liệt liệt nói:

- Đã như vậy, ta sẽ mang ngươi đi tu luyện, như thế nào?

- Tốt!

- Đi, cùng một chỗ hạ giới.

- Chỗ nào ở hạ giới?

- Đi Địa Phủ, có người đã sáng tạo ra công pháp không tệ, ta có thể học được.

- Địa Phủ? Tốt tốt tốt!

Khương Nghĩa vỗ tay nói, mười phần vui sướng, hắn căn bản không biết Địa Phủ, nhưng hắn chính là muốn đi một nơi chưa từng đi.

Khương Thiên Mệnh ôm lấy Khương Nghĩa, hóa thành một đạo kim quang, chui vào trong mây biến mất không thấy gì nữa.

Trong ngự thư phòng, Thiên Đế đang xem tấu chương nhân gian. Bỗng nhiên, Trần Lễ đi tới, nói:

- Bệ hạ, Khương Thiên Mệnh đã mang Khương Nghĩa đến Địa Phủ, mong muốn bái phỏng Khương Thiện.

Thiên Đế nghe xong, lập tức đứng dậy, nhưng tựa hồ suy nghĩ cái gì, đi đó ngồi xuống.

Trần Lễ cười nói:

- Bệ hạ, suy nghĩ kỹ một chút, Khương Nghĩa điện hạ và Khương Thiện có phải rất giống hay không?

Thiên Đế gật đầu nói:

- Nghĩa nhi và Thiên Mệnh có hoàn cảnh sinh ra tương tự, lại có vận mệnh tương tự với Thiện Nhi, ba người bọn họ có thể đi gần nhau, cũng là chuyện tốt, trẫm yên tâm.

Trần Lễ nói:

- Đạo Tổ tự mình ban tên cho hắn, Khương Nghĩa, chữ Nghĩa, lại thêm đại kiếp sắp đến, bệ hạ, có lẽ kẻ này cũng không phải tai hoạ, mà là sinh cơ của Thiên Đình.

Nói lời này để Thiên Đế nghe được cảm thấy dễ chịu, mặc dù hắn không thích Khương Nghĩa, nhưng thân là phụ thân, người nào không hy vọng nghe được người khác tán dương con của mình.

- Hừ, Thiên Đình cần sinh cơ? Trần Lễ, Thiên Đình cũng không phải dựa vào trẫm, là dựa vào vị kia ở phía trên.

Thiên Đế khẽ nói, ra vẻ không vui.

Trần Lễ vội vàng cười làm lành, nói:

- Đúng, thần lỡ lời, nhưng thần cảm thấy Khương Nghĩa điện hạ có thể mang đến phúc duyên cho Thiên Đình.

Thiên Đế gật đầu, hắn đi theo yên lặng.

Nghe Trần Lễ nhắc đến Khương Thiện, hắn bỗng nhiên có chút áy náy.

Năm đó, hắn rất yêu thương Khương Thiện, ngay cả Vạn Cổ Sát Tinh cũng không có đi vào con đường lạc lối, Khương Nghĩa tự nhiên cũng có hi vọng.

- Trẫm quả thật có chút có lỗi với hắn.

Thiên Đế đứng dậy, đi đến cửa lớn của ngự thư phòng.

- Bệ hạ, ngài đi chỗ nào?

- Đi Tử Tiêu cung.

Nhìn xem bóng lưng của Thiên Đế, Trần Lễ lộ ra nụ cười, thầm nghĩ:

- Bệ hạ, như thế này mới đúng, đây cũng là khảo nghiệm đối với ngài.