Chương 1052 Khương tộc Đế mạch, ra (2)
Trên mặt Thiên Đế lộ ra vẻ sầu lo, hắn đang lo lắng cho Khương Nghĩa, Khương Nghĩa quá mức mạnh mẽ, người ở Thiên giới muốn đoạt xá hắn càng ngày càng nhiều, tạm thời đều biến nguy thành an, nhưng hắn vẫn lo lắng, thậm chí cân nhắc muốn triệu Khương Nghĩa trở về hay không.
Lúc này, Bạch Tôn đi vào ngự thư phòng, đến trước bàn hành lễ, nói:
- Bệ hạ, chuyện ngài để thần điều tra, đã điều tra xong, đại kế của ngài có thể được.
Nghe vậy, Thiên Đế cuối cùng lộ ra nụ cười, hắn khẽ nói:
- Vậy thì để các thế gia vọng tộc võ đạo mở mang kiến thức một chút Tu Tiên giới hiểm ác!
Hắn chuẩn bị để Tu Tiên giới Côn Luân giới buông xuống Thiên Giới, chuẩn xác mà nói là thành lập pháp trận đi xuyên hai giới ở nhân gian, sau đó để các đại giáo phái trong Tu Tiên giới ở thiên giới thành lập phân giáo. Chỉ có càng ngày càng nhiều giáo phái tu tiên, tốc độ Tiên đạo phát triển mới có thể nói càng lúc càng nhanh.
Thiên Giới, phía dưới bầu trời xanh thẳm.
Khương Nghĩa một thân giáp bạc tĩnh toạ trên đỉnh núi, hắn hướng mặt lên mặt trời chói chang, vận chuyển công pháp, từng sợi khói đen lượn lờ quanh người hắn, kết nối đến đạo văn trên trán hắn.
Một thân ảnh từ trên trời giáng xuống, rơi sau lưng Khương Nghĩa.
Chính là Khương Thiên Mệnh.
- Ha ha ha, Khương Nghĩa, ta gọi người, giúp đỡ của chúng ta sắp tới.
Khương Thiên Mệnh đắc ý cười nói, hai tay chống nạnh.
Gọi người là người trong Thần Du đại thiên địa, Khương Nghĩa sớm đã tiến vào Thần Du đại thiên địa, tự nhiên hiểu ý của câu này.
Khương Nghĩa không có mở mắt, lạnh lùng nói:
- Người nào, mặc dù kẻ địch rất mạnh, đến ngươi ta đều không thể đối phó?
Khương Thiên Mệnh cười nói:
- Tiểu tử thúi, chớ miễn cưỡng, huống hồ ngươi thật cho rằng bọn họ giảng võ đức? Yên tâm đi, người ta dao động đều rất lợi hại, còn là người của Khương gia, đều là hậu bối của ngươi, không sợ mất mặt.
Khương Nghĩa nghe xong, mở mắt, quay đầu hỏi:
- Chẳng lẽ ngươi muốn đi cái chỗ kia?
Ánh mắt Khương Thiên Mệnh sáng rực nhìn chằm chằm hắn, nói:
- Không sai, cũng nên đi, ngươi có lực lượng, ta được thần binh, thuận tiện xông ra thanh danh cho Khương gia.
Khương Nghĩa cau mày nói:
- Nếu thất bại, chết cũng không chỉ hai người chúng ta, như thế nào bàn giao cho phụ hoàng?
- Sợ cái gì, phụ hoàng người lại không quản được những người ta dao động kia, huống hồ, Khương gia lớn biết bao, về sau không thiếu thiên tài như ngươi và ta.
Khương Thiên Mệnh một mặt không quan trọng, buông tay nói:
- Khương Tiển, Khương Thiện không ở đây, bằng không chúng ta càng thêm điên cuồng.
Chân mày Khương Nghĩa nhíu chặt hơn, một mình hắn không sợ, chỉ sợ liên lụy người khác, đây là áp lực trong lòng từ nhỏ gặp phải.
Thần Du đại thiên địa. Diệp Chiến ngồi dưới tàng cây, nhìn Diệp tộc lão tổ cách đó không xa đang giảng giải cho một đám tín đồ tuổi trẻ về cố sự truyền kỳ của Diệp tộc.
Đợi Diệp tộc lão tổ nhẹ nhàng vui vẻ tràn trề nói xong, xua những tín đồ đang cảm khái không ngừng rời đi.
Diệp tộc lão tổ đi vào trước mặt Diệp Chiến, hỏi:
- Xảy ra chuyện gì rồi? Khó được thấy ngươi tìm lão tổ ta, làm sao mặt mày ủ rũ? Bị người đánh bại?
Diệp Chiến thở dài nói:
- Ta gặp một thiên tài, là loại người chỉ nhìn thiên tư đã để ta cảm thấy không bằng, từ Huyền Hoàng Đại Thiên Địa giết tới Thái Hoang võ giới, lại cho tới Côn Luân giới, Thiên Giới bây giờ, ta lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác bị thất bại như thế.
- Ồ? Là ai?
Diệp tộc lão tổ hứng thú, tò mò hỏi.
Nếu lúc trước, hắn khẳng định sẽ an ủi Diệp Chiến, hiện tại không có.
Áp lực, hắn chỉ có cười trên nỗi đau của người khác.
Diệp Chiến trả lời:
- Tiểu Thái Tử của Thiên Đình, Khương Nghĩa, hắn cùng Khương Thiên Mệnh, Khương La, Khương Huyền Chân, Khương Huyền Niên, Khương Diệp, Khương Thiên Sinh hợp lại xông xáo Thần Binh thiên vực mà Thần Kiếm tông bày ra ở thiên giới, bảy người gặp phải các thiên kiêu của vạn cổ cường tộc vây công, vốn là tuyệt cảnh, nhưng Khương Nghĩa hấp thu lực lượng của hết thảy thiên kiêu, dẫn tới thiên kiếp, dùng thiên kiếp oai phá ta Thần Binh thiên vực, dẫn vô số thần binh vung vãi khắp Thiên Giới.
Diệp tộc lão tổ hứng thú, hắn tự nhiên từng nghe nói về Thần Binh thiên vực, nhưng lần đầu tiên nghe nói phương pháp phá vực như thế.
Thần Tông kiếm tổ cũng không có nổi giận, ngược lại tán thưởng Khương Nghĩa, cũng truyền cho hắn thần công Kiếm đạo, dùng thân phận của Vạn Cổ Cự Đầu, khen ngợi bọn hắn là Khương gia thất tử, đều có tư thái của Vạn Cổ Cự Đầu, vừa qua chuyện này, thanh danh bảy người chấn động Thiên Giới, về sau bọn hắn gặp phải càng nhiều khiêu chiến, nhưng từ sau khi cuộc chiến Thần Binh thiên vực kết thúc, Khương Nghĩa nhất phi trùng thiên, thể không thể đỡ, rất có khí thế của thiên kiêu số một Thiên Giới.
Diệp Chiến càng nói, vẻ mặt càng phức tạp.
- Lão tổ, Khương Nghĩa vẫn chưa tới năm trăm tuổi, quá khoa trương. Thiên phú của hắn không có bất kỳ tác dụng phụ gì, tất cả lực lượng bị hắn hấp thu xong đều có thể thuận lợi biến thành lực lượng của mình.
Nhìn thần thái của Diệp Chiến, Diệp tộc lão tổ hốt hoảng, thần thái như thế, đã được nhìn thấy hắn quá nhiều trong năm tháng dài đằng đẵng, hắn cũng thường xuyên bị thiên tư mà hậu bối bày ra chấn kinh, cho đến hôm nay, hắn đã có thể dùng tâm thái bình thường để đối đãi.
Diệp tộc lão tổ mở miệng nói:
- Khương Nghĩa sinh ra tại Tiên đạo, còn là trước khi đại kiếp đến, ngươi chớ suy nghĩ quá nhiều, số mạng của hắn sẽ không đơn giản như vậy, có đôi khi thiên tư không thể quyết định hết thảy, người nào sống đến cuối cùng, người đó mới là người chiến thắng, nhớ năm đó, thiên tư của lão tổ sao mà cao, chấn kinh ba ngàn thiên địa, nhưng hôm nay nhìn thấy những chuyện lặt vặt kia cho đến cố nhân, còn không phải hâm mộ?
Diệp Chiến yên lặng.
Diệp tộc lão tổ nói tiếp:
- Thật ra, thiên tư của Khương Nghĩa không tính quá khoa trương, hắn so với Đạo Tổ, không coi là cái gì, ta thủy chung nghĩ rằng Đạo Tổ cũng không có trải qua bách thế.
Diệp Chiến thở dài nói:
- Đúng thế, nếu như thật có huyết mạch mạnh nhất, đó chính là huyết mạch của Đạo Tổ, Khương Huyền Niên sáng lập Khương tộc Đế mạch ở trong Thiên giới, trước đó ta cảm thấy hài hước, Khương Huyền Niên chỉ là một người đầu thai lại, thiên tư không bằng ta, cũng dám cuồng vọng như thế, bây giờ nghĩ lại, có lẽ chỉ có Khương gia mới có thể xứng với tên Đế mạch, thiên tư của hậu bối Đạo Tổ thì khó mà dự đoán.