Chương 1060 Thiên Đạo thành lập, Võ Tổ rung động (2)
Hắn xoay người sang chỗ khác, bay về phương xa. Thái Thượng Côn Luân nhìn một đại quân Tà Ma thật sâu, sau đó quay người bắt kịp thân ảnh của Thiên Địa Tiếu.
- Đúng rồi, gần đây vì sao không có nghe ngươi nhắc đến âm Dương Chi Thần?
- Ngươi không phải không thích nghe sao?
- Xác thực không thích, nhưng thái độ của ngươi để ta cảm thấy cổ quái.
- Ngươi đoán không sai, ta đã đổi chủ nhân, về sau người phải cẩn thận âm Dương Chi Thần?
- Đổi người nào? Còn có ai có thể đánh đồng với âm Dương Chi Thần, không phải là Đạo Tổ đó chứ?
- Ha ha ha, ngươi thật biết đoán, chớ có hỏi lại, chuyên tâm mạnh lên đi.
- Hừ!
...
Trăm năm vội vàng qua đi, Phong Thần đại điển ngàn năm một lần của Thiên Cảnh bởi vì khí vận Võ đạo tán loạn tạo ra kiếp nạn mà trì hoãn.
Theo khí vận Võ đạo tán loạn, giá trị hương hỏa của Khương Trường Sinh tăng trưởng cực nhanh, dù sao thì trong mắt tuyệt đại đa số sinh linh, tồn tại duy nhất có thể đánh đồng với Võ Tổ chính là Đạo Tổ, bọn hắn không biết Võ Tổ biến mất, không biết đám người Thương Thủy Thiên đến, trong mắt bọn hắn, Thần Võ giới tan biến là Võ Tổ ý tứ, Võ Tổ từ bỏ bọn hắn, bọn hắn chỉ có thể đi tin Đạo Tổ.
Thiên giới tồn tại sớm đã được truyền ra, Thiên giới không có tan biến, đã nói Đạo Tổ còn chưa từ bỏ chúng sinh, ít nhất lúc đại kiếp tiến đến, bọn hắn còn có một vị cường giả có thể che gió che mưa cho bọn hắn.
Trong một trăm năm này, Khương Trường Sinh một mực đang sáng tạo quy tắc công đức, trong lúc đó, Bỉ Ngạn võ tổ nghĩ thông suốt, nguyện ý quy thuận Tiên đạo.
Trừ cái đó ra, Khương Trường Sinh cơ hồ hằng năm đều có thể cảm nhận được trong ba ngàn thiên địa truyền đến uy áp chiến đấu.
Khai Quang Thánh Võ đang chém giết lẫn nhau, thậm chí còn có tồn tại vượt qua Khai Quang Thánh Võ ra tay.
Cũng may tạm thời không có ảnh hưởng đến Côn Luân giới, Thiên giới, dù sao hai giới đều ở ngoài Huyền Hoàng Đại Thiên Địa, ba ngàn thiên địa Huyền Hoàng Đại Thiên Địa mới là mục tiêu mà thế lực khắp nơi tranh đấu, nơi này đại biểu cho di sản Võ đạo cùng với tài nguyên khổng lồ.
Ba ngàn thiên địa chẳng qua là gọi chung, trên thực tế, số lượng đại thiên địa vượt qua vạn, xung quanh một phương đại thiên địa càng có vô số tiểu thiên địa, sao trời, đây là của cải mà Võ đạo sáng tạo trong năm tháng dài đằng đẵng.
Côn Luân giới, Thiên giới chung vào một chỗ, đều kém xa một phần ngàn vạn của Huyền Hoàng Đại Thiên Địa.
Khương Trường Sinh hoài nghi Thông U Chi Hải cũng chịu khí vận Võ đạo tán loạn ảnh hưởng, bởi vì Lục Dục Thiên chỉ có thể đi ra từ Thông U Chi Hải, từ khi Thần Võ giới tan biến, số lượng Lục Dục Thiên lại thêm ra mấy vị đến, đám người Thương Thủy Thiên vẫn còn, chẳng qua là trốn ở một góc nào đó thôi.
Một ngày này.
Bầu trời Côn Luân giới, Thiên giới biến sắc, lôi vân cuồn cuộn, một cỗ áp lực mênh mông bao phủ chúng sinh hai giới.
Quy tắc công đức.
Khương Trường Sinh gọi là Thiên Đạo, có một tia trong Thiên Đạo mà hắn nhận biết, dùng thiện ác làm chuẩn tắc, như thế nào là Thiện, thi ân cho sinh linh là thiện, như thế nào là Ác, sát lục mà không phải vì sinh tồn đều là ác.
Bất quá Thiên Đạo cũng không có quá cường đại, cũng không thể trừng trị hết thảy tồn tại làm ác, chỉ có thể tiến hành ảnh hưởng đến mệnh số của hắn, tỷ như khi độ kiếp tăng trưởng tu vi, thiện nghiệp có thể suy yếu uy lực của thiên kiếp.
Huống hồ, bản chất của thế giới chính là mạnh được yếu thua, sát lục là không thể tránh khỏi, nhất là dưới tình huống trật tự khác biệt đồng thời tồn tại, cho nên hắn lưu lại không gian nhất định, thiện ác có thể tương dung lẫn nhau, thiện nghiệp lớn hơn ác nghiệp, sẽ có công đức, mà thiện nghiệp cùng ác nghiệp cũng không phải đồng giá, tỷ như giết một người, cần cứu hai người thậm chí nhiều hơn người để bù đắp, Thiên Đạo tự có bình phán.
Đương nhiên, Thiên Đạo chẳng qua là sơ bộ nếm thử, trong tương lai, Khương Trường Sinh còn có thể điều chỉnh.
Lôi vân tụ tập rất nhanh, tiêu tán đến cũng nhanh.
Chúng sinh kinh ngạc nhìn thiên tượng, lại nghĩ không ra là một loại quy tắc nào đó ước thúc bọn hắn đã được xây dựng thành công.
Thiên Đạo còn hết sức mỏng manh, cần phải có người giúp đỡ mạnh lên.
Mà Khương Trường Sinh đã tìm xong người này.
Lần này, hắn không muốn từ tìm kiếm trong Khương gia, cũng không muốn tìm người ở bên cạnh, địa vị càng cao, càng cần muốn chế hành.
Thừa dịp Mộ Linh Lạc, Bạch Kỳ lại đi ra ngoài, Khương Trường Sinh thả Bỉ Ngạn võ tổ ra.
Bỉ Ngạn võ tổ hiện thân, nhìn đại điện, hắn có chút hốt hoảng.
Hắn cuối cùng đi ra.
Hắn hít sâu một hơi, kéo lên vạt áo đạo bào, quỳ gối với Khương Trường Sinh trước mặt, trực tiếp dập đầu, nói:
- Bỉ Ngạn, gặp qua Đạo Tổ.
Một dập đầu này đại biểu cho quyết đoán của hắn.
Khương Trường Sinh đưa tay, cách không dìu hắn đứng lên, cỗ lực lượng không thể ngăn cản này làm hắn động dung.
- Hắn lại mạnh lên.
Bỉ Ngạn võ tổ âm thầm kinh hãi.
Khương Trường Sinh cũng không nói nhảm, nâng lên ngón trỏ tay phải, cách không điểm tới trán Bỉ Ngạn võ tổ.
Hắn rót lực lượng Thiên Đạo vào trong cơ thể Bỉ Ngạn võ tổ, khiến cho hắn cảm ngộ Thiên Đạo.
Thiên Đạo còn yếu, Bỉ Ngạn võ tổ có khả năng ngăn cản, nhưng hắn không có, hắn cảm thấy rất hứng thú về Thiên Đạo mà Khương Trường Sinh nói tới.
Sau khi chân chính tiếp nhận lực lượng Thiên Đạo, hiểu rõ Thiên Đạo, Bỉ Ngạn võ tổ cảm thấy rất chấn kinh về quy tắc kiểu này.
Hắn không phải kinh ngạc vì ý nghĩa của quy tắc công đức, hắn khiếp sợ quy tắc công đức thật có thể như là ba ngàn quy tắc. Đây là mục tiêu mà Thần Võ giới trước kia mong muốn sáng tạo, sáng tạo Hậu Thiên quy tắc cùng loại với ba ngàn quy tắc, từ đó quản lý chúng sinh, nhưng sáng tạo quy tắc sao mà khó, từ xưa đến nay, bao nhiêu cường giả mong muốn dùng lực lượng cùng ý chí của mình sáng tạo thành quy tắc có thể so với ba ngàn quy tắc.
Đạo Tổ vậy mà thành công.
Bỉ Ngạn võ tổ triệt để rung động, rung động này còn muốn lớn hơn lúc bị Đạo Tổ hạ gục.
Rung động, có loại cảm giác nhận biết bị phá vỡ, hắn mới hơn năm ngàn tuổi mà thôi.
Thật lâu sau.
Đợi Bỉ Ngạn võ tổ tiếp nhận xong lực lượng Thiên Đạo, hắn từ từ mở mắt, ánh mắt nhìn về phía Khương Trường Sinh đã thay đổi.