← Quay lại trang sách

Chương 1065 Thiên Đạo trận pháp, Đại Đạo chi thần (1)

Vận rủi, tâm ma.

Thật sự là đầu trâu mặt ngựa nào đều xuất hiện, còn dám tự xưng thần.

Trong lòng Khương Trường Sinh cảm khái, nhưng nghĩ lại, thần chưa hẳn chính là thần thánh, cũng có thể là tà ác.

- Vô luận là ai, dám vào phạm Côn Luân giới, cũng không có kết cục tốt.

Giọng nói của Khương Trường Sinh lần nữa vang lên, Thiên Địa Tiếu nghe xong, cảm thấy thật bội phục.

Thật sự bá khí.

Theo góc độ thủ hộ địa bàn để xem, Đạo Tổ mạnh hơn Võ Tổ rất nhiều, Đạo Tổ tính kế thế nào cũng sẽ không cho phép cường địch nhiễu loạn Côn Luân giới.

Nếu Đạo Tổ có niềm tin, mà có lẽ là hắn không hiểu rõ Đạo Tổ.

Thiên Địa Tiếu nghĩ như vậy, cũng không lập tức rời khỏi, ngược lại lưu lại, chuẩn bị nhìn một chút Đạo Tổ như thế nào đối phó Vận Rủi Chi Thần và Tâm Ma Chi Thần.

Hắn bỗng nhiên suy nghĩ đến cái gì, cẩn thận từng li từng tí hỏi:

- Đạo Tổ, nghe nói Võ Tổ…

- Không sai, hắn đã quy thuận ta, đại kiếp đã tới, đều phải làm ra lựa chọn, đung đưa trái phải, sẽ chỉ để bản thân hãm sâu vào Thâm Uyên, không thể tự kểm chế.

Giọng nói của Khương Trường Sinh vang lên, ngữ khí đạm mạc.

Thiên Địa Tiếu vội vàng nói:

- Đạo Tổ yên tâm, ta nhất định sẽ hiệu lực cho ngài, trước đó chẳng qua không dám quấy nhiễu ngài, nếu ngài có phân công, hiện tại có thể phân phó.

- Ổ? Nếu để cho ngươi đối phó âm Dương chi thần thì sao?

Khương Trường Sinh đã ngăn cách vùng hư không này, đối thoại của hai người sẽ không truyền đi.

- Luận thực lực, ta tự nhiên không thể chiến thắng âm Dương chi thần, nhưng căn cứ theo ta hiểu rõ, âm Dương chi thần đang ở trong giai đoạn ấp trứng cuối cùng, nếu ngài muốn ra tay với hắn, ta có khả năng dẫn đường, một khi hắn thành công nở ra, thực lực của hắn sẽ xảy ra biến hóa long trời lở đất.

Thiên Địa Tiếu nghiêm túc nói, nhắc lên âm Dương chi thần, đã không còn kính sợ như trước đó.

Khương Trường Sinh không nói gì thêm, Thiên Địa Tiếu cũng không dám nói tiếp, sợ nhiều lời sẽ sai nhiều, hắn tin tưởng Đạo Tổ có quyết đoán của mình.

Di qua đại khái nửa canh giờ.

Dỉnh hư không phía trên Côn Luân giới bắt đầu vặn vẹo, hiện ra đủ loại hào quang, giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ phá toái.

Hai cỗ uy áp kinh khủng buông xuống, kinh động Tu Tiên giả cùng với võ giả trong Côn Luân giới, nhất là Thiên Đình, Thiên Đế không ở đây, Tử Vi đại đế Khương Tú tạm quản Thiên Đình Côn Luân giới, động tác của hắn rất nhanh, trong thời gian cực ngắn đã dẫn lĩnh tiên thần bay ra Côn Luân giới.

Vô số ánh mắt rơi vào trên người Thiên Địa Tiếu, Thiên Địa Tiếu vội vàng giơ tay lên nói:

- Không liên quan gì đến ta, kẻ địch ở phía trên.

Tử Vi đại đế ngẩng đầu nhìn lại, trong bóng tối hiện ra một vòng lại một vòng gợn sóng, phạm vi bao trùm vô biên vô hạn, mặc dù để Côn Luân giới vào trong đó, cũng như một hạt cát đá trong kinh đào hải lãng, vô cùng nhỏ bé.

Chẳng qua, cỗ gợn sóng này bị hắc ám tuyệt đối ngăn cách, mảnh hắc ám tuyệt đối này là khí vận Võ đạo mà Khương Trường Sinh trước đó gặp phải tạo thành, Thiên Địa Câu Diệt tạo thành một mảnh cấm khu, thỉnh thoảng còn có Tu Tiên giả tiến đến quan sát.

Cách rất gần, đám tiên thần cảm thụ hai cỗ uy áp thần bí càng thêm khắc sâu.

Lưng phát lạnh.

Hoảng hốt lo lắng.

Dù cho Tử Vi đại đế cũng cảm thấy sợ hãi, âm thầm kinh hãi.

- Đây là lực lượng gì, vậy mà lại ảnh hưởng đến đạo tâm của ta.

Hắn còn như vậy, huống chi tiên thần khác, thiên binh tu vi thấp nhất thậm chí đã xuất hiện ảo giác.

- Hừ!

Một tiếng hừ lạnh vang lên, khiến cho hết thảy tiên thần mừng rỡ, những ảo giác, hoảng sợ, không an toàn kia đều biến mất, bọn hắn thậm chí không cảm giác được hai cỗ uy áp thần bí kia.

Thiên Địa Tiếu cũng cảm nhận được lực lượng của Đạo Tổ, cuồn cuộn thần thánh, cao thâm mạt trắc.

Trong chớp nhoáng, hắn đã biết Vận Rủi chi thần, Tâm Ma chi thần sắp xong rồi.

Oanh một tiếng!

Đỉnh hư không bỗng nhiên bị phá vỡ, một cột sáng đáng sợ như vòi rồng buông xuống, do hai cỗ lực lượng xen lẫn nhau mà thành, trong cột sáng mơ hồ hiện ra muôn vàn tàn ảnh, nhìn kỹ lại, trên thực tế chỉ là hai bóng người đang va chạm cực nhanh với nhau, mỗi một lần va chạm đều sẽ sinh ra lôi điện cùng gợn sóng ánh sáng.

Toàn bộ hư không lập loè tia sáng màu đỏ chói mắt, sáng tối biến ảo, mặc dù nhóm tiên thần có lực lượng của Đạo Tổ bảo hộ, nhưng bằng vào mắt trần đã có thể cảm nhận được trận chiến đấu này đáng sợ cỡ nào.

Đúng lúc này, Tử Vi đại để cùng các tiên thần tựa hồ cảm nhận được cái gì, vô ý thức quay đầu nhìn lại, tất cả đều trừng to mắt.

Bọn hắn nhìn thấy cái gì.

Đạo Tổ!

Một Đạo Tổ còn muốn khổng lồ hơn cả toàn bộ Côn Luân giới, Đại Đạo Càn Nguyên Thần Tọa càng vĩ ngạn vô song, trên ghế dựa của hắn, chín quả cầu ánh sáng như chín vầng mặt rời chống đỡ bầu trời, chiếu sáng cả hư không.

Cả Thiên Địa Tiếu cũng bị hắn hấp dẫn ánh mắt, dưới cái nhìn soi mói của tất cả mọi người, Đạo Tổ nâng tay phải lên, nắm vào trong hư không một cái, cột sáng đang tán phá hư không cấp tốc thu nhỏ, trong ánh mắt đầy rung động của tất cả mọi người, cột sáng cùng với trong hai bóng người rơi vào trong lòng bàn tay của hắn.

Thần thông như vậy rung động lòng người.

Nhóm tiên thần đều biết đây là thần thông gì, Đạo Tổ sớm đã truyền ra thần thông này, đã có không ít tu tiên đại năng nắm giữ, nhưng Chưởng Trung Càn Khôn của người khác chỉ có thể trữ vật, hoặc phụ trợ chiến đấu, nào giống như Đạo Tổ, trực tiếp kết thúc chiến đấu.

Khương Trường Sinh thu Vận Rủi Chi Thần, Tâm Ma Chi Thần vào trong lòng bàn tay, hư không lập tức an tĩnh lại.

- Các ngươi tự mình làm việc của mình đi, coi như chưa từng xảy ra việc này.

Khương Trường Sinh vừa dứt lời, Đại Đạo Càn Nguyên Thần Tọa mang theo hắn cùng nhau tan biến.

Thiên Địa Tiếu lộ ra nụ cười phấn chấn, đi theo tan biến tại chỗ cũ.