Chương 1075 Bế quan ngàn năm, tương lai gặp lại (1)
Nghe nhóm tiên thần Khương tộc thuyết phục, Thiên Đế nhíu mày, hắn càng nghĩ, cảm thấy Tuyên Đạo Thiên Hoàng nói đúng, vô luận lựa chọn như thế nào, đều sẽ có tai hoạ ngầm.
Nếu như tán thành Khương Huyền Niên nhất mạch, Thiên Cảnh nhất mạch Côn Luân giới sẽ trở nên rất xấu hổ.
Bất quá nếu định ra dạng này, Tuyên Đạo Thiên Hoàng sẽ gánh chịu cừu hận của con cháu chi mạch trong tương lai, nhất là Khương Huyền Niên nhất mạch.
Hắn giương mắt nhìn về phía Tuyên Đạo Thiên Hoàng, thấy thần sắc Tuyên Đạo Thiên Hoàng đầy bình tĩnh, hắn âm thầm cảm khái, đứa nhỏ này đúng là lớn rồi.
Bản thân chuyện này đã khó giải quyết, cũng không thể trách Khương Huyền Niên không biết tốt xấu, hắn đưa ra khái niệm Đế tộc, cũng là bị vạn cổ thế gia vọng tộc ảnh hưởng, huống hồ hắn cũng không phải thành lập trong Côn Luân giới, bản thân Khương gia còn không có thống nhất Thiên Giới.
Nhưng Thiên Cảnh làm loạn, chuyện này đã không chịu khống chế, cùng dưới một Tiên đạo, sao Khương gia có thể có hai nhánh cùng ngồi ngang hàng.
Khương Thiên Mệnh thở dài một hơi, cũng không có nói chuyện giúp Khương Huyền Niên, ngay cả đệ đệ Khương Huyền Niên là Khương Huyền Chân cũng như thế.
Đây đã là kết quả tốt nhất, bọn hắn cũng rõ ràng Khương tộc Đế mạch xác thực không nên do Khương Huyền Niên thành lập, chỉ có thể nói lúc trước bọn hắn quá xúc động, không có cân nhắc đến hậu quả, bất quá bây giờ còn tốt, ít nhất Khương Huyền Niên nhất mạch được khí vận của Đế mạch, con cháu hậu thế đều sẽ hưởng phúc.
- Vậy cứ quyết định như thế, mặc dù phân ra Đế mạch, chi mạch, trong Khương gia không thể có thành kiến không bình đẳng, trẫm tự tiện làm chủ, ngày sau trong chi mạch có thiên tài kiệt xuất, cũng có thể thăng cấp vào Đế mạch.
Thiên Đế trầm ngâm nói, tuy hắn nói không thể không bình đẳng, nhưng hắn rõ ràng, hiện thực chính là chi mạch không sớm thì muộn trở thành phụ thuộc của Đế mạch, đây là xu thế không thể nghịch chuyển, cho nên hắn muốn cho chi mạch một hy vọng.
Nghe vậy, ánh mắt Khương Huyền Chân sáng lên, nói ngay:
- Mạt tướng thay con cháu chi mạch cảm tạ bệ hạ.
Hắn nói cực nhanh, không cho tiên thần dòng chính cơ hội lên tiếng.
Thật ra, Khương Huyền Chân cũng tính là dòng chính, dù sao thì cũng làm qua Thiên Tử, chẳng qua chỉ có một mạch trong con cháu của hắn là dòng chính, tuyệt đại đa số con cháu đều chỉ có thể biến thành chi mạch, hắn cũng là đang mưu phúc cho con cháu.
Các tiên thần dòng chính khác thấy thế, cũng không tiện nhiều lời, chỉ có thể cảm tạ Thiên Đế nhân từ, dù sao trong con cháu của bọn họ cũng có chi mạch, ai cũng có lòng trắc ẩn, bọn hắn muốn chẳng qua là Khương gia vạn thế bất loạn, phân rõ ràng chủ thứ cùng quy củ.
Chuyện Khương gia Đế mạch xem như kết thúc.
Thiên Đế ra lệnh cho bọn hắn rời đi, Trần Lễ bước nhanh đi vào trong điện.
- Bệ hạ, Vong Trần đại tiên xảy ra chuyện.
Trần Lễ trầm giọng nói, vẻ mặt đầy khó coi.
Thiên Đế nhíu mày hỏi:
- Xảy ra chuyện gì?
Trần Lễ trả lời:
- Vong Trần đại tiên đi đến Huyền Hoàng Đại Thiên Địa, phát dương Tiên đạo, bị Tần tộc giam cầm, không biết sinh tử.
Thiên Đế nghe xong, ánh mắt trong nháy mắt lạnh lẽo, sát ý không thể ngăn chặn tràn ra.
Hắn đứng dậy, toàn thân tản ra một cỗ khí thế bá tuyệt thiên hạ, chỉ nghe hắn nói:
- Đã như vậy, trẫm liền để bọn hắn lĩnh giáo một chút Thái Ất cảnh giới mạnh mẽ ra sao.
Đại kiếp đã tới, ba ngàn thiên địa đang chém giết, Thiên Giới, Côn Luân giới mỗi ngày đều sẽ nghênh đón kẻ chạy nạn, Thiên Đình một mực duy trì thu thập tình báo ba ngàn thiên địa, bọn hắn biết được, ba ngàn thiên địa mặc dù sát lục không ngớt, nhưng tốc độ thực lực của đám võ giả và những người tu hành Đại Đạo khác đều tăng nhanh vượt xa trước đó, từ nơi sâu xa tự có một cỗ lực lượng dẫn động chúng sinh chém giết.
Nếu như chỉ kích thích cảm xúc, chúng sinh không dễ bị lừa gạt, khi các cường giả phát hiện mình càng giết càng mạnh, bọn hắn cũng không phải đơn thuần phát tiết cảm xúc, mà là vì mạnh lên.
Trần Lễ muốn nói lại thôi, muốn khuyên can, nhưng hắn nhẫn nhịn lại, bởi vì hắn không rõ ràng Thiên Đế mạnh bao nhiêu.
Thiên Đế ngồi ở trên cao, gần như không tham gia chiến đấu, từ khi hắn chứng được Thái Ất cảnh, đám tiên thần đều đang chờ mong biểu hiện của hắn.
Mà Thiên Đình xác thực cần lý do tiến vào chiến trường ba ngàn thiên địa.
...
Khương Trường Sinh ở vào trạng thái ngộ đạo, đây là lần đầu hắn không có cảm giác được bế quan ngắn ngủi, cũng không có người quấy rầy hắn. Một mực chờ hắn tỉnh lại, hắn có loại cảm giác ngủ một giấc thật dài, dễ chịu mà đầy đủ, trước kia cũng có tình huống tự mình tỉnh lại, nhưng do hắn lo lắng Tiên đạo, trong tiềm thức tự đoạn ngộ đạo.
Từ khi Khương Tử Ngọc chứng được Thái Ất cảnh, Khương Trường Sinh bớt đi rất nhiều lo lắng cho Tiên đạo, nhất là Bỉ Ngạn võ tổ cũng tiến nhập Thần Du đại thiên địa, Tiên đạo có được một vị Lục Dục Thiên, một vị tồn tại có thể so với Khai Quang Thánh Võ, dù nói thế nào, cũng có thể chống lại vạn cổ thế gia vọng tộc.
Dưới tâm thái dạng này, Khương Trường Sinh bế một trận trường quan trước nay chưa có.
Khi hắn khi mở mắt ra, thiên địa trong cảm nhận của hắn đã khác biệt. Hắn rõ ràng cảm nhận được nghiệp lực, một cỗ nghiệp lực rất nồng nặc rất đặc thù.
Lượng Kiếp nghiệp lực.
Khương Trường Sinh bấm ngón tay tính toán, lần này, hắn vậy mà bế quan hơn một ngàn hai trăm năm, hắn hôm nay đã sắp tám ngàn tuổi.
Tám ngàn tuổi.
Thời gian trôi qua thật nhanh.
Từ khi Khương Trường Sinh truyền vị trí Thiên Đế cho nhi tử, thời gian từ đó về sau giống như được tăng tốc, hắn cũng không có khó chịu, chẳng qua cảm khái tiên phàm khác biệt, chờ cảnh giới của hắn càng ngày càng cao, thời gian đối với hắn chỉ sẽ nhanh hơn.
Hắn bỗng nhiên nghĩ lại khoảng thời gian mà hắn quật khởi này, có phải có một nhóm tồn tại cực mạnh đang bế quan hay không.
Tựa như Võ đạo, làm sao cũng không thể tin được có người có thể trong năm ngàn năm vượt qua toàn bộ Võ đạo.
Khương Trường Sinh không thể không bảo trì cảnh giác, trong tương lai, có lẽ trong lúc hắn đang bế quan, cũng có người nhân cơ hội này thu hoạch được lực lượng phá vỡ Tiên đạo, mặc dù hắn có phân thân giám thị, phân thân dù sao không phải bản tôn, vẫn có chênh lệch.