Chương 1077 Bạch Y thần quân, Thanh Khâu thánh mẫu (1)
Hàn huyên với Bạch Kỳ một canh giờ, Khương Trường Sinh mới đuổi nàng đi, trước khi đi, hắn truyền thụ một bộ phận Thái Thượng đan đạo cho nàng, đưa vào trong đầu nàng, để chính nàng tốn thời gian tu luyện.
Đối với chuyện này, Bạch Kỳ cực kỳ cao hứng, so với tăng cao tu vi, nàng càng ưa thích luyện đan hơn, luyện ra đan dược tốt, có thể nhanh chóng tăng cao thực lực, còn có thể dùng cái này bồi dưỡng thủ hạ.
Mặc dù chẳng qua chỉ là một bộ phận của Thái Thượng đan đạo, cũng đủ để Bạch Kỳ nghiên cứu rất lâu, vừa hay tránh để nàng giày vò chuyện khác.
Khương Trường Sinh điều ra giá trị đạo thống nhân quả, trực tiếp sử dụng, mở ra đạo thống phản thần.
Ngoại trừ muốn gặp cố nhân một lần, hắn cũng muốn thuận tiện nghe đạo.
Bây giờ, hắn kiêm tu nhiều loại lực lượng Đại Đạo, đều hết sức thuận lợi, tạm thời không có gặp được bình cảnh, giống như có khả năng một mực tiếp tục tu hành, nhưng chính là cảm giác mãi không kết thúc này khiến cho hắn có chút khó chịu, hắn cần kinh nghiệm của đám tiền bối Tiên đạo.
Khương Trường Sinh một hơi tiêu xài hết thảy giá trị đạo thống nhân quả, nhanh chóng cảm nhận được trời đất quay cuồng, hắn nhắm mắt lại, chờ đợi trở về Cổ Tiên đạo xa xôi kia.
Rất nhanh, hắn đã cảm nhận được hai chân rơi xuống đất.
Hắn mở mắt nhìn lại, ánh vào mắt hắn chính là một mảnh thiên địa bát ngát, phía trước có núi lớn liên miên, tiên vụ bàng bạc, mà phía trên là bầu trời xanh thẳm càng vô cùng lớn, tiên vụ cùng tầng tầng biển mây cũng che không được thương khung tráng lệ.
Giờ phút này, hắn đang đứng ở trên đỉnh một dãy núi, gió lạnh thổi qua khiến cho tâm thần hắn thanh thản.
Hắn đưa mắt nhìn lại, cũng không có nhìn thấy đạo tràng, thậm chí không có nhìn thấy Cầu Đạo giả, giống như trời đất bao la cũng chỉ có hắn một người.
Đối với cái này, Khương Trường Sinh cũng không hoảng, người càng ít, nói rõ giá trị đạo tràng càng cao.
Chẳng qua là người ít, mong muốn gặp lại Tiêu Hòa nương nương liền khó khăn.
Khương Trường Sinh nghĩ như vậy, hắn nhìn thấy một đầu Hắc Long cuộn tròn trong tiên vụ ở cuối chân trời, vô thanh vô tức, từ xa nhìn lại, cũng có thể cảm nhận được Hắc Long kia khổng lổ.
Tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của hắn, Hắc Long đột nhiên lao ra khỏi tiên vụ, nhanh chóng bay tới về phía hắn, long thân khổng lồ nhấc lên cuồng phong rung chuyển sơn hà, gào thét bay tới.
Khương Trường Sinh không có cảm nhận được sát khí, cũng không né tránh, cứ như vậy nhìn Hắc Long bay tới.
Khi Hắc Long sắp tới dãy núi mà hắn đang đứng, Hắc Long đột nhiên hóa đá, hình thành một cây cầu đá màu đen vượt ngang thiên địa, mặt cầu bảo lưu lấy hoa văn Long Lân.
Khương Trường Sinh cũng không kinh ngạc, lúc này cất bước đi lên trên cầu. Đạp chân trên cầu đá Hắc Long, hắn không khỏi động dung.
Lực lượng quy tắc!
Chuẩn xác mà nói, là lực lượng càng cao thâm hơn quy tắc Đại Đạo.
Lực lượng Đại Đạo ngưng thành thực chất, cái này cần đạo hạnh cao thâm bao nhiêu?
Khương Trường Sinh càng trông mong vào lần nghe đạo tiếp theo này, hắn tiếp tục đi tới.
Đi đi, xung quanh có lần lượt từng bóng người trống rỗng xuất hiện, tất cả đều là Cầu Đạo giả, các tộc đều có, phần lớn duy trì hình người.
Cầu đá Hắc Long trở nên náo nhiệt, các Cầu Đạo giả tốp năm tốp ba trò chuyện, cái này khiến Khương Trường Sinh rất là tò mò.
Trước đó tiến vào đạo thống phản thần, Cầu Đạo giả sẽ trực tiếp hiện thân, lần này làm sao trì hoãn?
Hay là nói, trên cầu có trận pháp đặc thù?
Cũng không lâu lắm, suy đoán của hắn được nghiệm chứng, lúc có Cầu Đạo giả trống rỗng xuất hiện trên cầu, ngạc nhiên nghi ngờ nhìn xung quanh, còn không chỉ có một người.
Chẳng lẽ Cầu Đạo giả đều đơn độc đi đến cầu đá Hắc Long này, chẳng qua có một cỗ lực lượng đặc thù truyền bọn hắn đến trên cầu đá Hắc Long?
- Trường Sinh đạo hữu!
Một giọng nói quen thuộc truyền đến, Khương Trường Sinh quay đầu nhìn lại, con ngươi co rụt.
Người gọi hắn chính là Thiếu Hạo, đây đã là lần thứ ba bọn hắn gặp nhau, lần đầu tiên còn có Hình Thiên, lần thứ hai thì Khương Trường Sinh gặp được hắn cùng Tiêu Hòa nương nương.
Khương Trường Sinh tự nhiên quên không được giọng nói của Thiếu Hạo, nhìn thấy Thiếu Hạo không đủ để hắn giật mình, chân chính kinh động đến hắn là người bên cạnh Thiếu Hạo.
Đó là một nam tử mặc áo trắng, khí chất nho nhã, tuấn mỹ như Tiên Quân trong tranh vẽ, mặt lộ mỉm cười, trên trán có một đầu tế văn màu vàng kim.
Đạo văn của Đại Đạo Chỉ Nhãn.
Trong lòng Khương Trường Sinh nhấc lên kinh đào hải lãng.
Bạch y nam tử có khuôn mặt giống hắn đến mấy phần, hắn có thể cảm giác được đối phương cũng không phải bởi vì tu luyện Đạo Pháp Tự Nhiên Công mới luyện được Đại Đạo Chỉ Nhãn, mà là huyết mạch truyền thừa.
Làm sao có thể!
Chẳng lẽ nơi này căn bản không phải Tiên đạo viễn cổ, mà là tương lai?
Khương Trường Sinh nhíu mày.
Mặc dù cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhưng trong lòng hắn lại có một tia vui mừng.
- Trường Sinh đạo hữu, nhìn thấy ta làm sao cau mày, chẳng lẽ không nhận ra vị cố nhân là ta rồi?
Thiếu Hạo cười ha hả hỏi, bạch y nam tử cũng đang đánh giá Khương Trường Sinh.
Đạo văn trên trán Khương Trường Sinh đã sớm ẩn nấp, cho nên bạch y nam tử không nhìn thấy Đại Đạo Chi Nhãn của hắn, bất quá nhìn thấy hắn, bạch y nam tử nhịn không được nhìn lâu thêm vài lần.
Khương Trường Sinh giãn ra lông mày, cười nói:
- Như thế nào không nhận ra, năm đó, ngươi, ta, Hình Thiên cùng nhau nghe đạo trong đạo tràng của Địa Tàng đại tôn, trò chuyện với nhau thật vui, há có thể quên.
Thiếu Hạo lắc đầu bật cười, nói:
- Hình Thiên? Thật sự là cái tên xa xôi, ta đều sắp quên hắn, không ngờ đạo hữu còn nhớ rõ.
- Vị này tên Bạch Y thần quân, Thần Quân, vị này là một vị cố nhân của ta, đạo hiệu Trường Sinh.
Thiếu Hạo giới thiệu hai người Khương Trường Sinh lẫn nhau.
Bạch Y thần quân trước tiên cười nói:
- Gặp qua đạo hữu, chẳng biết tại sao, ta gặp đạo hữu lại có loại cảm giác mới quen đã thân, giống như trước kia đã gặp qua.
Khương Trường Sinh cười nói:
- Ta cũng vậy, có lẽ đây chính là duyên phận.
Thiếu Hạo thấy hai người không giống như có thù cũ, mà thật cảm thấy hứng thú lẫn nhau, nụ cười của hắn càng sâu.