← Quay lại trang sách

Chương 1080 Ngàn vạn năm chi cách, Đạo Chi Thủy Tổ (2)

Thời gian cực nhanh.

Khương Trường Sinh tắm ở trong nghe đạo, quên đi hết thảy.

Dùng cảnh giới của hắn hôm nay vẫn có loại xúc động khi tiếp xúc đến sự vật hoàn toàn mới, không thể không nói, Thái Thượng Thiên rất mạnh.

Nếu chỉ luận về giảng đạo, Khương Trường Sinh cảm giác Thái Thượng Thiên mạnh hơn so với chủ nhân của từng đạo tràng trước đó.

Trong lầu các, ngoài thân Khương Trường Sinh phát ra từng tia ánh sáng, trên mỗi một tia sáng đều có rất nhiều tiết điểm, tựa như xâu chuỗi lấy từng ngôi sao trời, những tia sáng này bao vây quanh người hắn, tốc độ chậm rãi tăng lên.

Bên cạnh, pháp tướng Thanh Khâu thánh mẫu đã nở rộ, thậm chí để đại sảnh phát ra các loại hoa sen, bất quá những hoa sen này không có chạm đến tia sáng quanh thân Khương Trường Sinh, hai bên duy trì khoảng cách nhất định.

Ngoài lầu các.

Thái Thượng Thiên ngồi cao trên toà sen, mặt không biểu tình, nhưng ánh mắt của hắn lại rơi vào chỗ lầu các của Khương Trường Sinh, trong ánh mắt hắn lộ ra dị sắc.

Đạo tràng trên bầu trời một mực ở vào ban ngày, đếm không hết Cầu Đạo giả phát ra đủ loại dị tượng trong quá trình ngộ đạo, để phiến thiên khung này trở nên huyễn lệ.

Dưới trạng thái vong ngã, ý thức Khương Trường Sinh lâm vào tâm cảnh huyền diệu trước nay chưa từng có, hắn cảm giác lực lượng của tất cả Đại Đạo mình đều đang sống lại, vây quanh hắn đi dạo, như một đám trẻ con đang vây quanh phụ thân của bọn nó, khoan khoái đòi hỏi cái gì đó.

Khương Trường Sinh cũng đang tìm kiếm món đồ mà chúng nó mong muốn.

Thương hải tang điền bất quá chỉ là một giấc chiêm bao trong xuân thu của đại năng giả tu đạo.

Ý thức Khương Trường Sinh dần dần tỉnh lại, bên tai đã không có âm thanh Thái Thượng Thiên giảng đạo, tiếng ồn ào náo động từ xa tới gần, càng ngày càng rõ ràng, rất nhanh trở nên ồn ào.

Hắn mở mắt ra, giác quan cấp tốc khôi phục, như nhất mộng hoàng lương, khiến cho hắn hốt hoảng trong chốc lát.

- Tiền bối, giảng đạo lần này đã kết thúc, ta cũng nên rời khỏi.

Nghe được lời Thanh Khâu thánh mẫu, Khương Trường Sinh quay đầu nhìn lại, nàng đã đứng dậy, dùng đôi mắt ôn nhu như nước kia nhìn chằm chằm hắn.

Khương Trường Sinh lập tức đứng dậy, nói:

- Đa tạ thánh mẫu chiếu cố, tình nghĩa lần này, ta sẽ ghi lại.

Thanh Khâu thánh mẫu nói:

- Mặc dù không rõ ràng lai lịch của ngươi, nhưng tựa hồ ngươi chỉ sẽ xuất hiện ở trong đạo tràng, có lời gì muốn ta truyền lại cho sư phụ hay không?

Khương Trường Sinh trầm ngâm một lát, nói:

- Quá khứ cùng tương lai, khó phân thật giả, nhưng ước định đi đến phần cuối của Đại Đạo là thật, hi vọng nàng đừng quên.

Lời này để Thanh Khâu thánh mẫu nhíu mày, nàng nhìn Khương Trường Sinh thật sâu một cái, sau đó đi ra khỏi lầu các, hóa thành một đạo quang hồng tan biến nơi chân trời.

Khương Trường Sinh duỗi cái lưng mệt mỏi, chuẩn bị rời khỏi.

- Đạo hữu chậm đã, ta có lời muốn nói với ngươi.

Một giọng nói truyền đến, rõ ràng là của chủ nhân đạo tràng, Thái Thượng Thiên.

Khương Trường Sinh nghe xong, vẫn lựa chọn lưu lại, nơi này là đạo thống phản thần, hắn cũng không phải chân thực xuyên qua, không sợ chết.

Trong quá trình chờ đợi, hắn bắt đầu chuyển động gân cốt.

- Thân thể này vẫn rất chân thực, ta đến cùng là ý thức đến đây, hay là ý thức bám vào phía trên thân thể nào đó mà đến?

Khương Trường Sinh âm thầm tò mò, hắn cảm thấy là vế sau, bất quá Tiêu Hòa nương nương, Thiếu Hạo có thể nhớ kỹ hắn, nói rõ lúc ý thức của hắn bám vào trên người những sinh linh khác, sẽ để bề ngoài, khí tức của bọn hắn biến thành hắn.

Mà vị sinh linh này lại có tu vi xấp xỉ hắn, nhưng cũng không phải là hoàn toàn tương tự.

Giống như bây giờ, Khương Trường Sinh cảm giác tu vi của mình có một chút chênh lệch, trước đó là hơi mạnh, hiện tại là hơi yếu.

Nếu là mạnh lên, hắn sẽ không hoài nghi, dù sao mỗi lần nghe đạo sau đều sẽ mạnh lên, duy chỉ có biến yếu hơn thì giảng không thông.

Sao hắn lại có thể trở nên yếu đi?

Âm thanh bên ngoài lầu các ngoài càng ngày càng ít, Khương Trường Sinh nghĩ đến Thiếu Hạo, hắn lập tức đi ra ngoài lầu các, đứng ở một bên của lầu các.

Nhìn lại, đã không nhìn thấy thân ảnh của Thiếu Hạo và Bạch Y thần quân, bọn hắn đã rời đi.

- Lần sau gặp nhau, hi vọng ngươi vẫn còn ở đó.

Trên mặt Khương Trường Sinh lộ ra mỉm cười, tiến hành đạo thống phản thần mấy lần, nhưng kết giao đạo hữu cũng chỉ có mấy vị, có thể một mực liên hệ với hắn chính là Tiêu Hòa nương nương cùng Thiếu Hạo. Hắn hi vọng hai người này có thể một mực mạnh khỏe.

Đợi hết thảy người nghe đạo trong vùng thế giới này đều rời khỏi, đạo tràng lâm vào trong yên lặng.

Lúc kết thúc giảng đạo, Thái Thượng Thiên liền biến mất, đại năng giả như hắn cũng sẽ không đưa mắt nhìn tất cả mọi người rời khỏi.

Khương Trường Sinh cũng không vội, vô luận đợi ở trong đây bao lâu, hiện thực chẳng qua chỉ là mấy hơi thời gian.

- Trên người ngươi mang theo rất nhiều lực lượng Đại Đạo, xin hỏi đạo hữu là thần thánh phương nào?

Âm thanh của Thái Thượng Thiên truyền đến, Khương Trường Sinh quay đầu nhìn lại, Thái Thượng Thiên đã đứng ở ngoài bảy bước, hai người đứng ở hai bên lâu, đón gió mà đứng.

Khương Trường Sinh cười nói:

- Ta cũng không phải thần thánh gì, chẳng qua là một Tu Tiên giả cần ngươi chỉ bảo.

Thái Thượng Thiên híp mắt nói:

- Ta gặp qua ngươi, ngàn vạn năm trước, Bồ Đề Phật Hải, ngươi ở ngay bên người Tiêu Hòa nương nương.

Rõ ràng như vậy?

Khi đó hai người nhưng không có giao tiếp gì.

Khương Trường Sinh không thể không hoài nghi tên này chẳng lẽ rất quan tâm Tiêu Hòa nương nương?

Mặc dù trí nhớ của Tu Tiên giả phi phàm, nhưng một người bên cạnh người khác ngàn vạn năm trước, sao có thể nhớ kỹ rõ ràng như thế?

Cho dù nhớ kỹ, cũng cần xem trí nhớ.

Chẳng lẽ trong quá trình giảng đạo, tên này cũng đang nhớ lại?

Khương Trường Sinh cũng không hoảng, ngược lại hắn không thuộc về thời đại này.

Thái Thượng Thiên tiếp tục nói:

- Tuy ta rất ngạc nhiên lai lịch của ngươi, nhưng trên người ngươi mang theo rất nhiều lực lượng Đại Đạo, nói rõ ngươi ta chính là người trong đồng đạo, trong lần giảng đạo này, chỉ có ngươi chân chính có thể đi đến con đường sáng tạo, đã có duyên, lại là người trong đồng đạo, vậy ta sẽ ban thưởng cho ngươi một hồi cơ duyên.

Khương Trường Sinh nghe xong, lập tức cao hứng, vội vàng nói:

- Đa tạ đạo hữu!

Thái Thượng Thiên khoát tay nói:

- Đây là một loại Thần pháp, là ta đoạt được trong lúc ngao du thiên ngoại, trên tấm bia đá kia ghi chép bốn chữ Đạo Chi Thủy Tổ, may mắn mà có Thần pháp này, ta mới có thể có hôm nay.